Chương 1839: Ngự Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn (2)
Chương 1839: Ngự Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn (2)Chương 1839: Ngự Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn (2)
Phi Hương Điện không liên quan nhiều tới Hư Thiên Tôn, cho nên nàng cũng không căng thẳng lắm, chỉ lệnh cho Thần Bộ Doanh điều tra cặn kẽ. Nàng nói:
- Phi Hương Điện cực kỳ khổng lồ, vừa mới biến mất đã bị các ngươi phát hiện ra, chắc chắn kẻ trộm vẫn chưa kịp rời đi, chỉ mượn phép biến hóa để lẩn trốn trong Thiên Đình mà thôi. Chỉ cần chưa rời khỏi Thiên Đình thì không lo hắn chạy trốn. Nơi này của ta có gương chiêu hồn, cho dù hắn biến hóa thế nào, dùng gương này chiếu một cái là có thể khiến hắn hiện nguyên hình!
Thần Bộ Doanh nhận lấy gương chiêu hồn, kiểm tra, tìm kiếm khắp nơi.
Hư Thiên Tôn ngồi xuống, nghĩ thầm: - Bọn họ ở lại trong Huyền Đô để phân chia lợi ích, thế nhưng lại không có phần cho ta... Đúng rồi, Thiên Đình có trộm cuỗm mất Phi Hương Điện, vậy sao ta cũng không thử đi trộm một phen nhỉ?
Ma xui quỷ khiến, nàng lặng lẽ đi về phía Hậu Cung, đi thẳng đến tòa tế đàn nơi Thiên Đế sinh ra kia.
- Sau khi vỏ trứng Thái Sơ nằm trong tay ta, ta có thể đổ lỗi nói là bị tên trộm đánh cắp Phi Hương Điện trộm mất rồi. Có loại bảo vật này trong tay thì cũng không kém gì lợi ích của Huyền Đô!
Nàng tiến lên trộm lấy một nửa vỏ trứng của Thái Sơ. Đến lúc đi tới tế đàn Thiên Đế sinh ra, Hư Thiên Tôn nhìn về nơi đó, đột nhiên tay chân lạnh ngắt, trên tòa tế đàn kia cũng trống không!
Một nửa vỏ trứng của Thái Sơ cũng không cánh mà bay!
- Kẻ nào to gan dám trộm bảo vật của tal
Hư Thiên Tôn giận tím mặt.
Trong Thiên Đình, một kẻ lạ mặt đang không ngừng biến hóa. Lúc thì hóa thành chim muông, lúc thì hóa thành sâu cá, lúc thì ngôi xổm ở góc tường hóa thành một cây cỏ non, lúc thì đứng trong hoa viên hóa thành một cây hoa. Hắn liên tiếp biến hóa không ngừng đi ra ngoài Thiên Đình.
Thần Bộ Doanh sử dụng gương chiêu hồn, chiếu rọi xung quanh. Đột nhiên, chỉ thấy cái gương này mất khống chế, "vèo" một tiếng bay lơ lửng ở giữa bầu trời. Ánh gương tỏa hào quang vạn trượng, phạm vi bảo phủ của ánh hào quang rất lớn, trong chốc lát đã bao phủ hết cả thành Ngọc Kinh vào trong ánh gương!
Hư Thiên Tôn bừng bừng sát khí đứng trên gương chiêu hồn, nhìn mặt gương, kiểm tra cảnh tượng bên trong thành Ngọc Kinh. Hễ là có người thi triển thuật biến hóa, khi bị ánh gương này của nàng rọi trúng, tất cả đều sẽ biến lại nguyên hình!
Trong Thiên Đình có không ít Thần Ma do ngoại tộc, yêu tu và ma tu biến thành. Bình thường mặt mày của bọn họ dữ tợn, cho nên đành phải biến hóa để trông dễ nhìn hơn. Mà bây giờ bị tấm gương này rọi một cái, tất cả đều đồng loạt hiện nguyên hình. Quả thật phải nói là, trong thành Ngọc Kinh yêu ma quỷ quái hoành hành!
Mà Trong Hậu Cung của Thiên Đế có rất nhiều phi tử và cung nữ xinh đẹp. Có ngườithì đang tắm rửa, có Thần Chỉ ở Đông Cung vắng lặng làm chuyện mây mưa bất chính, bị ánh gương chiếu rọi một cái cũng lập tức gà bay chó sủa, tình cảnh hỗn loạn.
Trán Hư Thiên Tôn toát ra mồ hôi lạnh. Vào ngày thường, Thần Thánh ở khắp Thiên Đình đều vô cùng nghiêm trang, nhưng bị khi bị gương của nàng chiếu rọi một cái, đủ loại mặt tối lại đồng loạt hiện ra, khó mà tưởng tượng nổi.
Nơi này quá rối loạn, dù là nàng nhất thời cũng không thể phân biệt được kẻnào mới là tên trộm lấy vỏ trứng của Thiên Đế và Phi Hương Điện.
Mà vào lúc này, một thiếu niên đã nhảy vào Thiên Hà, hóa thành một con cá lớn thong thả tự nhiên lặn xuống nước, bơi ra ngoài Thiên Đình.
Lúc đi đến Nam Thiên Môn, cá lớn vươn người nhảy lên, vọt qua Nam Thiên Môn, Thần Nhân canh giữ Nam Thiên Môn ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này đều ồ lên reo hò khen ngợi.
Cá lớn lại rơi xuống Thiên Hà, bọt nước bắn lên tung tóe. Chờ đến lúc lặn sâu xuống nước, nó lại hóa thành một con ngư long, ẩn giấu tung tích bơi đi.
Sau khi bơi một quãng đường không biết bao xa, ngư long lại hóa thành một con cua khổng lồ bò ngang, sau đó lên bờ sông giũ nước trên người, hóa thành một thiếu niên. Thiếu niên đó thở phào một hơi, lấy một tòa Thần Điện ra quan sát, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ, sau đó vội cất vào trong túi Thao Thiết, nhanh chóng chạy về phía trước.
Tốc độ của thiếu niên này rất nhanh, thoáng cái đã rời xa Thiên Đình, định chạy men theo chiều hướng ngược dòng chảy của Thiên Hà để đến Thiên Hải.
Thiên Hà bắt nguồn từ Thiên Hải. Đợi đến khi hắn đi được nửa đường, đột nhiên cảm thấy bầu trời bắt đầu từ từ nóng rực lên.
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị Thiên Tôn cao to sừng sững đứng ở phía trước, Đạo Hỏa sau đầu như vầng hào quang, sắc mặt không vui không buồn, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
- Hỏa? Ánh mắt thiếu niên và ánh mắt Hỏa Thiên Tôn chạm nhau. Tuy trái tim còn đang đập thình thịch, nhưng thiếu niên vẫn lập tức thả lỏng nét mặt, cười hỏi:
- Hỏa Thiên Tôn, là ngươi hả?
Khóe mắt Hỏa Thiên Tôn giật giật liên tục, ngơ ngác nhìn thiếu niên này, khàn giọng nói:
- Ngự Thiên Tôn, đại ca, đúng là ngươi đã sống lại.
Thân thể hắn bất giác thu nhỏ lại, dường như biến thành vị Hỏa Thiên Tôn trên Dao Trì năm đó, ngơ ngác nhìn vị huynh trưởng khiến hắn ngưỡng mộ đứng ở trước mặt.
Thiếu niên kia chính là Lam Ngự Điền. Giây phút nhìn thấy Hỏa Thiên Tôn, tinh thần Lam Ngự Điền không khỏi chấn động, ánh mắt dịu dàng, hào hoa phong nhã cười nói: - Ta đã trở về rồi. Hỏa Thiên Tôn, ta trộm được tàn hồn của ta, ta của trước kia lại trở về rồi!