Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1795 - Chương 1840: Ngự Thiên Tôn Và Hỏa Thiên Tôn (3)

Chương 1840: Ngự Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn (3) Chương 1840: Ngự Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn (3)Chương 1840: Ngự Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn (3)

Hắn phấn khởi hăng hái, cười nói:

- Không ngờ rằng qua trăm vạn năm, chúng ta vẫn còn có thể gặp lại nhau! Thế gian này vẫn là Bán Thần nắm quyền, Bán Thần nắm quyền và Cổ Thần nắm đạo thì có gì khác nhau chứ? Nhân tộc chúng ta vẫn là thức ăn của bọn họ mà thôi!

Ánh mắt hắn tha thiết, dường như lại hiện lên sức cảm hóa mạnh mẽ của vị Ngự Thiên Tôn trên Dao Trì năm đó. Phong thái của hắn vẫn như xưa, xuất sắc hơn người, còn khiến cho người ta có một loại cảm giác gân gũi. Điều này quả thật là khí chất của thủ lĩnh trời sinh!

- Hỏa Thiên Tôn, ta cần ngươi!

Lam Ngự Điền vươn tay, lời lẽ khẩn thiết, vô cùng chân thành: - Đến đây đi, chúng ta cùng nhau làm việc! Vì Nhân tộc, chủ ta cùng nhau lật đổ thế giới hủ bại này!

Hỏa Thiên Tôn lại không hê vươn tay ra, ánh lửa hừng hực trong mắt hắn từ từ tối lại. Hắn khẽ nói:

- Lam đại ca, trước đây, người ta kính trọng nhất chính là ngươi. Ngươi là thủ lĩnh của Nhân tộc, là đại ca của tất cả Thiên Tôn. Ngươi làm thủ lĩnh thì không có ai không phục ngươi. Chúng ta đều bằng lòng đi theo ngươi, cùng ngươi đi đấu tranh, thậm chí không tiếc tính mạng.

Cái tay đang đưa ra của Lam Ngự Điền không hề rụt lại, vẫn tha thiết chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hỏa Thiên Tôn nghẹn ngào nói:

- Lúc ngươi chết đi, ta đã từng lập lời thề độc, nhất định phải trả thù cho ngươi, nhất định phải khiến hung thủ giết ngươi nợ máu trả máu! Nhưng mà đại ca, lý tưởng của ngươi quá trống rỗng, quá mờ ảo, quá theo chủ nghĩa lý tưởng! Việc ngươi muốn làm vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được! Ngươi chỉ có thể bị người ta giết chết!

Giọng nói của hắn càng lúc càng lớn, vòng lửa ở sau đầu hắn xoay tròn, tốc độ chuyển động càng lúc càng nhanh, khuấy đảo sóng nước Thiên Hà, khiến cho hơi nước bốc lên, hóa thành sương mù dày đặc bao phủ Thiên Hà.

Lam Ngự Điền khẽ nhíu mày, nói:

- Hỏa, chỉ cần ngươi và ta đồng tâm hiệp lực, chỉ cần Nhân tộc chúng ta đồng tâm hiệp lực thì không có gì không thể làm được...

- Không! Không thể làm nổi!

Hỏa Thiên Tôn lớn giọng nói:

- Trời sinh Nhân tộc không giống như những chủng tộc khác, vĩnh viễn cũng không thể đứng lên! Nhân tộc không thể dựa vào sức mạnh của chính mình. Nhân tộc chỉ có thể dựa vào Bán Thần, phụ thuộc Bán Thần mới có thể tiếp tục sống sót trên cái thế giới tàn nhẫn này!

- Chỉ có con đường của ta mới là con đường đúng đắn! Nhân tộc bây giờ sống tốt hơn Nhân tộc lúc ngươi làm thủ lĩnh vô số lần! Không cần chống lại Thiên Đình nữal

Dáng vẻ của hắn gần như điên cuồng, gần như là gào lên với Lam Ngự Điền:

- Đừng lại lấy lý tưởng của ngươi làm hại Nhân tộc nữa! Ngươi sẽ lại bị giết chết một lần nữa! Nhân tộc cũng sẽ vì ngươi, vì loại người như ngươi mà lại lâm vào tai họa một lần nữa!

Hắn siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói:

- Sức mạnh chính là chân lý của thế giới này, là đại đạo của thế giới này! Nhân tộc không có sức mạnh, vậy nên phải nương nhờ vào sức mạnh của kẻ khác!

- Ngươi thay đổi rồi.

Lam Ngự Điền bình tĩnh nói.

- Ta không hề thay đổi!

Hỏa Thiên Tôn gào lên một câu, nhưng lại dần dần bĩnh tĩnh lại, cười ha hả nói:

- Ta chưa từng thay đổi, ta chỉ học cách thông minh hơn thôi. Huynh trưởng, ngươi là người ta kính trọng nhất. Vứt bỏ lý tưởng của ngươi đi, đến bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. Sau này ta cũng sẽ giết chết kẻ thù của ngươi.

Lam Ngự Điền cất bước, lướt qua người hẳn, lắc đầu nói:

- Người không cùng quan điểm khó mà nói chuyện, Hỏa Thiên Tôn, kể từ hôm nay, ngươi không cần gọi ta là huynh trưởng nữa, thù của ta ngươi cũng không cần thay †a báo... Phập!

Một bàn tay xuyên thủng từ giữa lưng Lam Ngự Điền tới trước ngực, năm ngón tay siết chặt lấy trái tim hắn.

Bàn tay này đang run rẩy, mà Hỏa Thiên Tôn ở sau lưng hắn cũng đang run rẩy. Lam Ngự Điền lộ ra vẻ khó tin, quay đầu thì chỉ thấy trên mặt Hỏa Thiên Tôn toàn là nước mắt. Ngay lập tức, nước mắt và hơi nước của Thiên Hà cùng bị sức nóng trên người hắn làm bốc hơi lên.

- Huynh trưởng, ngươi đã chết rồi, ngươi đã chết rồi phải không? Tại sao ngươi còn sống lại? Ngươi chết rồi không phải là rất tốt sao?

Hỏa Thiên Tôn kề sát bên tai Lam Ngự Điền hổn hển thở gấp, vẻ mặt méo mó, cười ha hả nói:

- Ngươi chết rồi thì ở trong lòng ta, ngươi vẫn là người huynh trưởng hoàn mỹ, là đại ca tốt đẹp của ta. Ngươi sống lại chỉ càng khiến ta khó xử, khiến ta không biết nên làm thế nào với ngươi... Tốt nhất là ngươi nên chất đi, hóa thành tro bụi, giữ nguyên hình ảnh hoàn mỹ của ngươi ở trong lòng ta...

Bàn tay hắn từ từ dùng sức bóp nát trái tim của Lam Ngự Điền, Đạo Hỏa cũng bắt đầu cắn nuốt thân thể Lam Ngự Điền.

- Ngươi hiểu ta, ngươi chắc chắn hiểu cho ta, đúng không?

Vẻ mặt Hỏa Thiên Tôn càng thêm vặn vẹo, biến dạng. Hắn hổn hển thở gấp, cười ha hả nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi. Nếu ngươi trên trời có thiêng... không đúng, Mục Thiên Tôn sẽ lại giúp ngươi chiêu hồn lần nữa, không thể để cho ngươi "trên trời có thiêng”!

Hắn tìm kiếm trên thi thể của Lam Ngự Điền: - Phi Hương Điện đâu? Mau lấy Phi Hương Điện ra đây! Phong ấn ngươi vào trong Phi Hương Điện, như vậy hẳn sẽ không thể làm ngươi sống lại rồi, Phi Hương Điện...
Bình Luận (0)
Comment