Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1796 - Chương 1841: Sự Tức Giận Của Kẻ Bất Tài

Chương 1841: Sự tức giận của kẻ bất tài Chương 1841: Sự tức giận của kẻ bất tàiChương 1841: Sự tức giận của kẻ bất tài

Hắn tìm được Phi Hương Điện trong túi Thao Thiết, Phi Hương Điện đang bốc cháy.

Hỏa Thiên Tôn ngớ ra, Phi Hương Điện là đại điện có phong ấn mạnh mẽ nhất được hình thành bởi sức mạnh tổng hợp của những Thân Chỉ mạnh mẽ nhất, tuyệt đối không thể bị Đạo Hỏa của hắn đốt cháy được.

Hắn nhìn thi thể của Lam Ngự Điền, máu thịt bị đốt thành tro bụi, nhưng tro bụi cũng tan đi rồi, không lưu lại chút gì.

- Huyễn cảnh thần thức!

Cơ mặt của Hỏa Thiên Tôn co giật. Hắn nhanh chóng dùng cơn gió lửa thổi tan sương mù trên Thiên Hà.

Lúc này, hắn nhìn thấy trên mặt sông nơi xa xăm, Lam Ngự Điền đang đứng ở nơi đó. Bên cạnh Lam Ngự Điền là Tân Mục, bên cạnh của Tân Mục là Lãng Uyển Thân Vương.

Trên Thiên Hà, gió đang rít gào, nhưng thật lâu vẫn không có ai nói chuyện.

Lãng Uyển Thần Vương phá vỡ im lặng, nhẹ giọng nói:

- Mục Thiên Tôn, chuyện ngươi muốn ta làm ta đã làm rồi. Ngươi hài lòng chứ?

- Vô cùng hài lòng.

Tần Mục bình thản nói:

- Có lẽ ta chẳng còn muốn gì nữa rồi. Ngự Thiên Tôn, còn ngươi?

Lam Ngự Điền lắc đầu nói:

- Ca, ở đây không có Ngự Thiên Tôn.

Tân Mục hơi giật mình, nhìn Lam Ngự Điền, không nói gì.

Nếu Lam Ngự Điền đã đánh cắp Phi Hương Điện, vậy thì hẳn có dung hợp với tàn hôn của Ngự Thiên Tôn hay không, có lựa chọn trở thành Ngự Thiên Tôn hay không là chuyện của hắn, Tân Mục sẽ không quyết định thay hắn.

Tân Mục rất vui mừng, Lam Ngự Điền đã trưởng thành, không còn là đứa nhóc choai choai lúc nào cũng đi theo bên cạnh hắn nữa, cũng đã đủ tư cách và lý trí để xử lý một vài chuyện.

Còn Lãng Uyển Thần Vương là do Tần Mục mời tới. Sở dĩ Lãng Uyển không trở lại Vô Ưu Hương cùng với đám người Khai Hoàng và Nguyệt Thiên Tôn là do Tân Mục mời nàng ở lại, để nàng nhìn cho rõ con người Hỏa Thiên Tôn, để bản thân nàng hết hy vọng, cũng để cho Lam Ngự Điền đề phòng trước.

Thần thức của Lãng Uyển thần thông quảng đại, nếu đổi lại là Tân Mục, cõ lẽ lúc tinh thân của Hỏa Thiên Tôn dao động, lấy thân thức sắp xếp huyễn cảnh, thay thế Lam Ngự Điền sẽ không lừa được Hỏa Thiên Tôn, chỉ có Lãng Uyển hoặc là Cung Thiên Tôn mới có thể làm được điều này.

Dù sao Hỏa Thiên Tôn cũng là Thiên Tôn, hơn nữa còn có trình độ phi thường trên phương diện Đạo Cảnh.

Hỏa Thiên Tôn đứng trên Thiên Hà, mờ mịt nhìn chằm chằm bọn họ.

- Chúng ta đi thôi.

Tần Mục không nhìn hắn nữa, khẽ nói.

Ba người đang chuẩn bị cất bước rời đi thì đột nhiên Hỏa Thiên Tôn cười ha hả, tiếng cười rung động cả núi sông. Hắn lạnh lùng nói:

- Mục Thiên Tôn! Đồ trộm cắp! Ngươi cũng chỉ xứng, chỉ dám dùng trò hề này đùa giỡn ta! Ngươi không có năng lực gì, không có bản lĩnh, ngươi giỏi lắm cũng chỉ có thể sử dụng mấy mánh khóe nhỏ này! Ngươi muốn sỉ nhục ta ư?

Giọng hắn cuồn cuộn như sấm khiến Thiên Hà cũng dao động theo:

- Ta hoàn toàn chẳng quan tâm trò hề này của ngươi! Trong mắt ta, tất cả những gì người là, chỉ chừa lại hai chữ "nực cười”!

Lãng Uyển Thần Vương nhìn về phía Tân Mục, định dò hỏi.

Tần Mục lắc đầu:

- Chỉ là sự tức giận của kẻ bất tài mà thôi, không cần phải để ý. Chúng ta chỉ cần đề phòng hắn thẹn quá hoá giận.

Hỏa Thiên Tôn nhìn bóng lưng bọn họ, mặt mày méo mó, vòng lửa sau đầu hắn cũng nóng rực thiêu đốt bầu trời đến mức méo mó giống như mặt mày hắn!

Thân thể hắn càng lúc càng lớn, cười giễu nói:

- Ta làm bao nhiêu chuyện vì Nhân tộc? Công lao và chiến công của ta không phải dựa vào một trò hề nhỏ của ngươi là có thể chối bỏ!

Hắn cất bước đuổi theo đám người Tân Mục, ngọn lửa trên thân thể hắn ngày càng bốc cháy hừng hực, mà giọng nói của hắn cũng càng ngày càng lạnh.

- Những năm đầu Long Hán là thời đại tuyệt vọng đến mức nào cơ chứ? Không sai, Ngự Thiên Tôn là huynh trưởng của ta, hắn chết, ta cũng rất đau lòng, nhưng từ đó †a càng có cái nhìn xa trông rộng hơn!

- Ta thấy được sự mạnh mẽ và đáng sợ của Cổ Thần ở thời đại đó, thấy được sự mạnh mẽ và đáng sợ của Bán Thần, muốn diệt sạch Cổ Thần, bảo vệ Nhân tộc thì cũng chỉ có thể dựa vào Bán Thần! Ở thời đại đó, ngươi cho rằng chỉ dựa vào năm vị Thiên Tôn còn sót lại của Long Hán là có thể dựng nên sự nghiệp sao? Không làm được!

- Khi đó, Lăng, Nguyệt, U, Vân chỉ là một nhân vật nhỏ bé, trải qua năm sau mươi vạn năm, cường giả mạnh nhất Nhân tộc cũng chỉ đến cảnh giới Đế Tọa, đừng nói là Thiên Đế đích thân ra tay, cho dù là bất kỳ một vị Cổ Thần Đại Đế nào cũng đủ tiêu diệt Nhân tộc và Lăng Nguyệt U Vân cả chục, cả trăm lần!

Bước chân của hắn nặng nề, bước đến chỗ nào, Thiên Hà bốc hơi đến đó, nước sông bốc hơi cũng bị Đạo Hỏa của hắn đốt cháy.

- Cho nên suy xét vì Nhân tộc, ta chỉ có thể giết Vân Thiên Tôn! Giết hắn, ta cũng rất khó chịu! Nhưng mà hắn hiểu ta, chỉ hắn mới hiểu những việc ta làm, hắn chưa bao giờ trách cứ ta! Bởi vì hắn biết, những gì ta làm là đúng, những gì ta làm là chính đạo!

- Ngươi cho rằng ở thời đại Xích Minh là có thể chống lại ý trời, chống lại Cổ Thần sao? Không làm được! Hơn mười vị Đế Tọa Nhân tộc thời đại Xích Minh còn muốn lật trời ư? Nói thật cho các ngươi biết, thậm chí sức mạnh của Nhân tộc còn không bằng một cọng lông chân của Thiên Đình!
Bình Luận (0)
Comment