Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1805 - Chương 1850: Có Khách Từ Phương Xa Đến (2)

Chương 1850: Có khách từ phương xa đến (2) Chương 1850: Có khách từ phương xa đến (2)Chương 1850: Có khách từ phương xa đến (2)

Còn có Đại Uyên Quy Khư điên cuồng xoay tròn, nuốt chửng tất cả!

Bọn họ còn gặp phải phong ấn đại thần thông của mười Thiên Tôn là Hạo, Hỏa, Cung, Lang, Tổ, Hồng, Tường, Nghiên đang tập hợp bao quanh Thân Điện, trông vô cùng nguy hiểm!

Đối với mọi người ngoài điện mà, ba người bọn họ xuyên qua từng phong ấn chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng đối với đám người Tân Mục thì thời gian trở nên vô cùng dài. Ba người bọn họ dùng toàn bộ sức lực để chạy, nhoáng một cái đã vượt qua khoảng cách không biết là bao xa, nhưng chạy hơn mười ngày vẫn chưa thấy phong ấn của Phi Hương Điện kết thúc!

Tốc độ của Tân Mục chậm lại, dần tụt lại phía sau. Chẳng qua hơn mười ngày sau, hẳn dần dần đuổi kịp người què và Lam Ngự Điền.

Quả thật tốc độ của người què và Lam Ngự Điền cao hơn hắn, nhưng mà tu vi của hai người họ đều không quá cao, chạy lâu như vậy, pháp lực của bọn họ đã không chống đỡ nổi.

Tân Mục lập tức mở lĩnh vực Thần Tàng, bao bọc hai người họ lại, không ngừng cung cấp pháp lực của bản thân cho bọn họ.

Tinh thần của người què và Lam Ngự Điền tăng mạnh, hai bên trái phải nhấc Tần Mục lên, chạy như điên.

Bọn họ lại dốc sức chạy tiếp mấy chục ngày, gặp đủ loại phong ấn, đồng thời cũng lướt qua phong ấn với tốc độ cực kỳ nhanh. Người què và Lam Ngự Điền vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chỉ cảm thấy pháp lực vọt tới từ chỗ của Tân Mục vẫn vô cùng vô tận như đại dương mênh mông, dường như có thể mãi mãi cung cấp nguyên khí dồi dào cho bọn họ.

- Tuy rằng tốc độ của Mục Nhi không nhanh, nhưng mà quả thật pháp lực quá cường đại!

Người què không nhìn được mà thâm khen ngợi.

Đột nhiên, một cánh cửa bằng đồng đen cổ kính vĩ đại xuất hiện trước mắt bọn họ, ba người cùng chấn động. Chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, bọn họ đã phá tan phong ấn cuối cùng, thân hình khó ngừng lại kịp, ba người lăn lông lốc, ngã vào trong cánh cửa kia.

Phía hai bên, từng cây cột trụ đồng to lớn thoáng một cái đã lướt qua trước mắt bọn họ. Trong lúc vội vàng, bọn họ còn thấy được từng ngọn đèn xanh.

Trong lúc bọn họ vẫn còn đang trượt dài, đột nhiên Tần Mục bay lên trời, giang hai tay trong không trung, thi triển pháp lực mênh mông cuồn cuộn cố định thân hình ba người, giúp ba người dừng lại.

Lam Ngự Điền vội vàng bò dậy, đỡ người què lên, Tân Mục cũng từ từ đáp xuống, bảo vệ trước hai người họ, vươn tay lấy Cung Thần của vụ trụ kỷ nguyên trước xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Người què cũng vội vàng lấy Lưu Ly Thanh Thiên Tràng ra, sau đó lắc một cái, hai mươi tám chư thiên xoay tròn bành trướng, bảo vệ bọn họ.

Lúc này, bên tai bọn họ nghe được tiếng đọc sách trong trẻo êm tai vang lên từ bên trong điện:

- „Mệnh trời gọi là tính, phát triển thuận theo tính gọi là đạo, tu dưỡng theo đạo gọi là giáo. Cái Đđo ấy không thể xa rời dù chỉ trong chốc lát; nếu có thể xa rời được thì đã không phải là đạo...

Tân Mục kinh ngạc, thận trọng đi về hướng phát ra tiếng nói. Ba người bọn họ xuyên qua một hành lang thật dài, con đường bên trong Phi Hương Điện vô cùng quanh co rắc rối, cực kỳ phức tạp.

Không biết đã đi bao xa, cuối cùng ba người cũng đi tới nơi vang lên tiếng đọc sách, chỉ thấy dường như nơi đó là một lớp học, rất nhiều học trò đang ngồi ở đó.

Lam Ngự Điền cách cửa sổ nhìn vào bên trong thì không khỏi sửng sốt, hắn nhìn thấy một Lam Ngự Điền khác đang ngồi trên mặt đất, đang gật gù đọc kinh văn!

Mà ánh mắt của Tần Mục lại dừng lại trên người của nữ tử hồng y. Nữ tử kia cũng đang đọc kinh văn, hơn nữa rõ ràng nàng chính là Nam Đế Chu Tước!

Ngoại trừ Nam Đế và Ngự Thiên Tôn ra, trong lớp học này còn có những kẻ cổ quái kỳ lạ khác: có Tạo Vật Chủ vạm vỡ, có Cổ Thần với ngoại hình kỳ lạ, có một kẻ nào đó khiến người què phải kinh ngạc đến chấn động. Người què lẩm bẩm nói: - Linh hồn của Minh Hoàng...

Tân Mục thầm giật mình, vội vàng nói:

- Ai là linh hôn của Minh Hoàng?

Người què duỗi ngón tay ra, hạ giọng xuống, nói:

- Chính là người kia, kẻ thoạt nhìn nhã nhặn ấy. Ta đã từng có mặt tại nơi Minh Hoàng chết trận, từng nhìn thấy đầu hắn, từng nhìn thấy hắn bị người ta phân thây, từng nhìn thấy hắn bị xé nát thành vô số mảnh. Trong chiến trường Minh Hoàng, khắp nơi đều là tứ chi và đầu của hắn bị người ta chém đứt...

Tần Mục vội vàng nhìn lại, quả nhiên thấy một hồn phách có ngoại hình nho nhã hào hoa hệt như thư sinh, hoàn toàn khác biệt với Minh Hoàng cao lớn thô kệch ba đầu sáu tay dữ tợn hung ác trong truyền thuyết!

Trong lớp học này, dù cho khi còn sống là Đế Hoàng, hay là Cổ Thần, hoặc là Thiên Tôn tài năng tuyệt diễm nhất trong Nhân tộc, giờ phút này đều đang đọc sách, gật gù đắc ý, vô cùng chăm chú, quỷ dị đến mức không nói lên lời!

Tần Mục dời ánh mắt, muốn xem xem là ai đang dạy học. Chỉ thấy một vị tiên sinh đang ngồi trên bục giảng, rung đùi đắc ý, nhắm mắt lại nghe mọi người đọc sách, một tay vuốt vuốt chòm râu, một tay kia nắm thước bản, khẽ gõ lên án thư.

- Đây là cường giả của vụ trụ kỷ nguyên trước?

Vẻ Tần Mục cổ quái.

Vị tiên sinh dạy học kia đột nhiên mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, gõ thước bản, cười ha hả nói:

- Có khách từ phương xa đến, khiến ta mừng quên cả trời đất? Đạo hữu đã đến ngoài cửa sổ, sao còn không vào?
Bình Luận (0)
Comment