Chương 1849: Có khách từ phương xa đến
Chương 1849: Có khách từ phương xa đếnChương 1849: Có khách từ phương xa đến
Tân Mục lấy Cung Thần ra, đeo lên người.
Người què ở bên cạnh đang nóng lòng muốn thử, Tân Mục do dự một chút, thò tay chộp một cái, Lưu Ly Thanh Thiên Tràng vang lên một tiếng Tầm âm', hai mươi tám tầng chư thiên lần lượt thu hẹp, chẳng mấy chốc đã hóa thành một chiếc hoa cái cao ba trượng.
- Què gia gia, ngươi cầm lấy món bảo vật này mà phòng thân.
Tân Mục giao Lưu Ly Thanh Thiên Tràng cho hắn, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nói:
- Là cho ngươi mượn chứ không phải cho ngươi, chờ đến khi ra khỏi toà Thần Điện này, ngươi phải trả lại cho ta! - Keo kiệt!
Người què nhận lấy Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, quan sát một hồi, khen:
- Thật sự là bảo bối tốt... Không phải tự ta trộm được, đương nhiên ta sẽ không cần. Yên tâm, ta sẽ trả lại ngươi.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, không lâu sau, Yên Nhi dẫn Lam Ngự Điền chạy về, nói:
- Thái Dịch nói không thể cho ngươi mượn, cho ngươi mượn thì ngươi sẽ không trả lại. Là do Lam mập mạp khẩn cầu, cho nên Thái Dịch mới miễn cưỡng gật đầu, chỉ cho ngươi mượn một chiếc lá cây.
- Lý nào lại như vậy! Ta là loại người mượn đồ xong không trả hả?
Tân Mục cầm lấy lá cây, hoa văn trên chiếc lá này rất phức tạp, là một chiếc lá trên đạo thụ của Thái Dịch. Hắn thầm hối hận: - Nếu như mượn được cả cành thì ăn bớt một chiếc lá cũng không sao, nhưng nếu chỉ mượn được một chiếc lá thì không dễ để che giấu...
Hắn dáo dác liếc nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng nói:
- Lần này ta, què gia gia và Lam Ngự Điền sẽ đi vào trong Thần Điện, những người khác ở lại bên ngoài. Nếu như bọn ta bị nhốt ở bên trong không thể thoát thân, vậy thì Thúc Quân và Ngụy sư huynh lập tức mang Thần Điện đến thành Ngọc Kinh của Tổ Đình, sau đó thử phá giải phong ấn lớp ngoài, dẫn dụ mười Thiên Tôn đến đây cứu bọn tal
Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân nghiêm túc gật đầu.
Yên Nhi háo hức mong chờ nhìn qua, Tân Mục do dự một chút, nói:
- Bọn ta phải dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua hàng loạt phong ấn, đi vào Phi Hương Điện mà không được kinh động đến phong ấn, nếu mang theo ngươi...
Người què lắc đầu nói:
- Ta và tiểu mập mạp dẫn theo Mục Nhi đã là cố hết sức rồi, dẫn theo ngươi nữa nữa thì bọn ta không thể chịu đựng nổi đâu.
Mặt Tân Mục đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:
- Tốc độ của ta cũng rất nhanh mà, hơn nữa ta còn tu luyện Tái Cực Hư Không Kinh của Nguyệt Thiên Tôn, vượt qua không gian dễ như trở bàn tay...
Lam Ngự Điền có lòng tốt nhắc nhở:
- Ca, thần thông Không Gian cũng đâu thể xuyên qua phong ấn mà không kinh động phong ấn, phải có tốc độ nhanh đến mức cực hạn mới có thể xuyên qua phong ấn mà không mảy may đụng chạm tới phong ấn. - Ta đương nhiên biết.
Tân Mục hậm hực nói:
- Dù sao ta cũng là thiên hạ đệ nhị thần trộm...
- Là đệ tam, không phải đệ nhị.
Người què không ngừng lùi lại, nhắc nhở hắn một câu, hét lên:
- Chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì...
-Đi
Hắn quát to một tiếng, ba bóng dáng lao đi trong nháy mắt, tốc độ điên cuồng tăng vọt, thế nhưng không phải là đi thẳng đến Phi Hương Điện, mà là chạy về phía trung tâm của Thập Vạn Hắc Sơn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tiếng "bịch bịch bịch" vang lên, tốc độ của ba người tăng lên tới cực hạn mà thân thể có thể đảm đương. Ngay sau đó, ba người đồng loạt bước chân, hóa thành ba vệt ánh sáng. Dường như ba người trong ánh sáng đã bỏ qua không gian, dáng vẻ nhanh nhẹn hệt như tia chớp!
Dù vậy, tốc độ của ba người vẫn đang không ngừng tăng lên. Tuy pháp lực của Tân Mục rất cường đại, thực lực mạnh nhất, nhưng tốc độ chiến đấu lại chậm hơn người què và Lam Ngự Điền một chút. Chờ đến khi ba người chạy đến trung tâm của Thập Vạn Hắc Sơn, tốc độ của bọn họ đã đạt đến cực hạn!
Ba vệt ánh sáng dùng tư thế giống như nhảy lên, không ngừng lấp ló trong Thập Vạn Hắc Sơn, khoảng cách mọi người càng ngày càng gần!
Sau khi tốc độ của bọn họ tăng lên tới cực hạn thì một cảnh tượng kỳ dị hiện ra, lập tức lọt vào trong mắt bọn họ.
Dường như thân thể của bọn họ không phải do bất kỳ vật chất nào tạo thành, vậy nên cho dù là bọn họ va chạm phải đỉnh núi cũng giống như không gặp phải bất cứ thứ gì, cứ vậy xuyên qua từng ngọn núi!
Vút vút vútI
Ba vệt ánh sáng vọt tới Phi Hương Điện, lần lượt biến mất, xuyên qua từng phong ấn, mà những phong ấn kia không nhúc nhích chút nào, mặc cho bọn họ xuyên qua, mọi người đứng bên ngoài nhìn đến nghẹn họng trân trối!
Cảnh tượng mà mọi người thấy hoàn toàn khác với những gì trong mắt đám người Tần Mục thấy. Mọi người chỉ thấy bọn họ xuyên qua một cách vô cùng đơn giản, thế nhưng trong tầm mắt của đám người Tần Mục, bọn họ đã xuyên qua từng phong ấn vô cùng khổng lồ.
Những phong ấn kia vô cùng rực rỡ, thể hiện kết cấu khác biệt: có người khổng lồ đội trời đạp đất, có dị thú muôn màu muôn vẻ, có đủ loại hình thái Cổ Thần, còn có cấu tạo phù văn thuật số kỳ dị phi phàm giống như máy móc vô cùng tỉnh vi.
Ngoài những thứ đó ra còn có tinh không mênh mông do thần thức hóa thành, Đại Đế Vạn Đạo do Tiên Thiên Nhất Khí biến thành trấn giữ ở phía trung tâm, có bàn tay lớn của Thiên Công Thiên Đạo móc ngược xuống, có Thổ Bá dùng sức mạnh vô song lay động Minh Hà, hóa thành một cây roi dài phong tỏa Thần Điện!