Chương 1856: Ám toán
Chương 1856: Ám toánChương 1856: Ám toán
Đại điện cứ rung lắc như vậy sáu bảy ngày, cuối cùng động tĩnh trong điện cũng yên ổn lại.
-Trên đời này còn có những thứ mà Tân giáo chủ không phá nổi.
Hư Sinh Hoa không khỏi cảm thán nói.
Trong điện, dưới đạo thụ, hình bóng thư sinh kia ngày càng mờ nhạt, sáu bảy ngày này tiêu hao không biết bao nhiêu sức mạnh của hắn, chẳng qua từ đầu đến cuối hắn vẫn không giết được Tần Mục, quả thật khiến hắn đau đầu, đành phải thu những vị tiên sinh dạy học kia lại, không bao vây tấn công Tần Mục nữa.
Tần Mục lại tới quấy rối, bắn tên lên đạo quả, thư sinh kia cũng sợ hẳn, một tiên sinh dạy học nói: - Con người ngươi không cần mặt mũi, kiên trì đến chết cũng không buông, một chút lịch sự cũng không có. Ta không đấu với ngươi nữa, ngươi muốn cứu người nào? Ta cho ngươi đưa ra ngoài là được. Nhưng những người khác thì phải ở lại.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, chiến đấu suốt mấy ngày khiến hắn cảm thấy sắp không chịu nổi, tiếp tục đấu nữa, chỉ sợ hắn cũng phải mệt đến hộc máu.
- Ta cần mấy người này.
Ánh mắt hắn lóe lên, chỉ Lam Ngự Điền, Ngự Thiên Tôn, người què, Nam Đế và Minh Hoàng, thư sinh kia thấy hắn chỉ vào Nam Đế và Minh Hoàng thì có chút chần chừ.
Nam Đế và Minh Hoàng là hai người mạnh nhất trong lớp học, có khả năng giúp hẳn sớm ngày thoát khỏi vây khốn.
Tân Mục thấy hẳn do dự, giương cung muốn bẳn nữa, một vị vị tiên sinh dạy học vội vàng nói:
- Giao bọn họ cho ngươi là được. Nhưng ngươi phải thề không được vào trong điện quấy rối ta nữa.
Tân Mục đồng ý, cười nói:
- Phi Hương Điện này cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, những người khác cũng không liên quan đến ta, ta chỉ mong sớm thoát khỏi nơi này, sao có thể phí tâm quấy rối ngươi?
- Ngươi phải thề, dẫn mấy người này lập tức rời đi, không thể được voi đòi tiên!
Thư sinh trong bức tranh đứng dậy, hơi do dự, bẻ một cành trên đạo thụ, cắt thành thước bản có kích thước một ngón tay, đưa ra ngoài bức tranh.
Một vị vị tiên sinh dạy học giơ hai tay nhận thước bản, ra khỏi lớp học, hai tay nâng thước bản lên, nói:
- Cây thước bản này được làm từ cành cây đạo thụ, ẩn chứa đại đạo tinh thần của ta, ngươi thề với cây thước bản, dẫn mấy người này đi ngay lập tức. Cây thước bản này sẽ theo ngươi, cho dù ngươi đi đến nơi nào, cũng sẽ theo ngươi, nhưng nếu ngươi vi phạm lời thề, thước bản sẽ đánh ngươi.
Tân Mục do dự, không nhận ngay mà cẩn thận quan sát.
Hắn nhìn thước bản thẳng tắp lại lộ vẻ mềm mại, hoa văn trên mặt vỏ cây rất kỳ lạ, giống như hoa văn của đại đạo, không hoàn toàn là đại đạo ảo diệu của vũ trụ trước.
So với những thước bản khác, cây thước bản này lộ ra vẻ tỉnh xảo hơn rất nhiều, đạo văn trên bề mặt thỉnh thoảng xuất hiện, xoay tròn quanh thước bản, tản ra đạo âm êm tai.
Rõ ràng thước bản của vị tiên sinh dạy học không phải do cành cây trên đạo thụ tạo ra, uy lực và điểm kỳ diệu không bằng cây thước bản này.
Tân Mục liếc nhìn thư sinh dưới gốc cây, hoài nghỉ nói:
- Ngươi bẻ một cành cây trên đạo thụ, bắt ta thề với nó, còn nói cành cây này sẽ đi theo ta. Nếu như ta không làm trái lời thề thì chẳng phải cây thước này chính là của †a sao?
Thư sinh ngồi dưới cây cũng không nói gì, vị tiên sinh dạy học trước mặt Tần Mục nói:
- Nếu như ngươi không vi phạm lời thề, cho ngươi cây thước bản này cũng không sao. Ngươi không thể ước đoán được đạo hạnh của ta, sở trường của cây thước này là đánh nguyên thần, đánh đạo. tâm. Bất kể là ai, chỉ cần giơ cây thước bản lên thì chắc chắn sẽ đánh trúng nguyên thần. Nếu nguyên thần bị đánh, đạo tâm sẽ mông muội vô tri.
Tân Mục nửa tin nửa ngờ. Thư sinh dưới gốc cây nhướn mày, cười giêu nói:
- Con người ngươi luôn có lòng nghi ngờ hơn người khác, có thể thấy là người không có duyên phận. Nếu như ngươi lại nghi thần nghi quỷ, vậy thì giao dịch của chúng ta sẽ chấm dứt, ngươi cứ tiếp tục bắn đi, ta lại muốn xem xem ngươi bắn mấy vạn năm thì mới có thể bắn chết được tal
Tân Mục vội vàng cười nói:
- Ta thề là được chứ gì.
Dứt lời, một tay Tần Mục bắt lấy thước bản.
Vị tiên sinh dạy học kia không muốn buông tay, vội vàng nói:
- Thước bản trong tay ta, ngươi thề với nó đii
Tân Mục cưỡng ép đoạt lại, cười nói:
- Tốt nhất là thề ở trong tay của ta thì hơn. Không phải là ta không tin Nguyên Thánh... Ừm, là ta không tin tưởng Nguyên Thánh thật!
Hắn cướp lấy thước bản, đầu tiên cẩn thận quan sát một lượt, sau đó dùng nguyên khí và thần thức dò xét từng chút một, rồi lại hé mở một nửa lá liễu ở mi tâm, dùng con mắt giữa mi tâm lén lút quan sát, không tìm thấy bất kì thủ đoạn nào ẩn giấu bên trong thước bản, lúc này mới yên tâm, lại dán lá liễu lại.
Vị tiên sinh dạy học tức giận nói:
- Ngươi là kẻ trộm à? Sao lúc nào cũng lo lắng người khác mưu hại ngươi vậy!
- Không sai, ta chính là kẻ trộm.
Tân Mục không phủ nhận, trước tiên yêu cầu thư sinh dưới gốc cây thả đám người Lam Ngự Điền ra ngoài, chờ đến khi mọi người khôi phục tâm trí, đi tới phía sau hẳn, lúc này Tân Mục mới thề với cây thước bản, sau khi rời đi sẽ không bước vào Phi Hương Điện nửa bước.