Chương 1858: Ngự Thiên Tôn và Lam Ngự Điền
Chương 1858: Ngự Thiên Tôn và Lam Ngự ĐiềnChương 1858: Ngự Thiên Tôn và Lam Ngự Điền
Tư bà bà lại càng hoảng sợ, vội vàng kéo Tân Mục qua, lo lắng hỏi:
- Mục Nhi, ngươi đừng làm ta sợ, chẳng lẽ ở trong điện ngươi bị thương nặng không thể chữa sao?
Tân Mục lắc đầu đáp:
- Trúng kế. Bà bà, mấy ngày này ta cần phải đi vào giấc mộng, dùng phật pháp chống lại sự xâm nhập của Nguyên Thánh Di La Cung, các ngươi hộ pháp cho ta, nếu như nhìn thấy ta tụng kinh trong mộng cảnh...
Hắn do dự một chút, lấy Cung Thần ra giao cho Tư bà bà, nghiến răng nói:
- Vậy thì bắn chết nguyên thần của ta!
Sắc mặt Tư bà bà tái mét, ném Cung Thần sang một bên. Tân Mục vội vàng nói:
- Dù nguyên thần của ta bị bắn chết thì †a cũng không chết được. Ta vẫn có thể tái tạo lại hôn phách, cùng lắm thì phế bỏ tu vi nguyên thần, trùng tu lại. Nếu như Nguyên Thánh Di La Cung kia mượn sức mạnh của ta đi ra khỏi Phệ Hương Điện, e rằng mười Thiên Tôn liên thủ cũng không làm gì được hắn! Bà bà, khi cần thiết nhất định phải bắn chết nguyên thân của ta, không được do dựt
Sắc mặt Tư bà bà phức tạp, lặng lẽ nhặt Cung Thần lên, đưa cho người mù, người mù đón lấy Cung Thần, trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
- Ta không làm được.
Hắn muốn giao Cung Thần cho người câm, người câm cũng lắc đầu:
- Ta không thể xuống tay với đứa trẻ mà mình nuôi lớn... - Tốt nhất là để ta làm đi.
Tư bà bà đoạt lại Cung Thân, hít vào một hơi thật dài, cứng rắn nói:
- Mục Nhi năm đó là ta nhặt về, ta tự mình ra tay cũng tốt. Ta tàn nhẫn!
Nàng thở hổn hến, lấy hơi mấy lần, rõ ràng lòng dạ nàng không hề tàn nhẫn như lời nàng nói.
Tân Mục nói với Lam Ngự Điền:
- Có dung hợp tàn hồn của ngươi không, ngươi cần phải tự mình quyết định, những người khác cũng không thể quyết định thay ngươi.
Lam Ngự Điền do dự, gật đầu.
Yên Nhi đón lấy hồn phách của Nam Đế Chu Tước, mẫu nhi hai người cuối cùng được gặp lại nhau, tự nhiên có rất nhiều điều muốn nói.
Chỉ có hôn phách của Minh Hoàng phiêu đãng ở nơi xa lạ này, có chút mờ mịt: - Đây là đâu? Không phải ta chết rồi sao?
Hắn nhìn đất nhìn trời, thế giới này lại xa lạ như vậy, thậm chí hắn không biết mình đã chết bao lâu, cũng không biết tại sao mình đến được đây.
- Ngươi không được rời khỏi đây!
Một tiểu cô nương ngăn hắn: lại, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói trong trẻo dễ nghe:
- Nơi này là Thập Vạn Thánh Sơn, nơi U Đô không bao phủ tới, ngươi là quỷ hồn, nếu như rời khỏi chỗ này, Thổ Bá sẽ bắt ngươi đến U Đô! Ngươi bị giam giữ bên trong Phệ Hương Điện, khi còn sống nhất định đã làm rất nhiều chuyện xấu? Thổ Bá sẽ lấy roi da hung hăng đánh vào mông ngươi!
Minh Hoàng dở khóc dở cười, dừng bước, hỏi: - Ngươi là ai? Vì sao lại ngăn cản trầm?
- Ta tên Hoa Huyên Tú, đây là Văn Nguyên, là sư huynh của ta.
Nữ tử kia kéo đến một thiếu niên thanh tú, cười nói:
- Hắn là thiếu giáo chủ của Thiên Thánh Giáo ta, chờ khảo hạch vài năm nữa là có thể kế thừa chức vị giáo chủ. Đương nhiên, lão giáo chủ vẫn còn sống, theo quy củ của Thiên Thánh Giáo bọn ta, thiếu giáo chủ phải giết chết lão giáo chủ mới có thể danh chính ngôn thuận kế vị. Ta sợ Văn Nguyên không có cơ hội này rồi, thân thể lão giáo chủ của bọn ta khỏe lắm...
Văn Nguyên Tổ Sư bất đắc dĩ nói:
- Đó là tập tục xấu được truyền xuống do các đời giáo chủ hiểu sai giáo lí của Ngụy Tổ Sư, bây giờ Ngụy Tổ Sư đã trở về, vậy thì sẽ không còn quy củ này nữa. Hiện tại ngươi không có thân xác, là trạng thái quỷ hồn, tốt nhất ở lại đây, đợi đến khi giáo. chủ tỉnh lại, tìm được mảnh vỡ thân xác trước kia của ngươi thì có thể tái tạo lại thân thể cho ngươi, giúp ngươi sống lại.
Minh Hoàng nhìn hai người này thanh thuần đáng yêu, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thân cận, nói:
- Hiện tại ta đã là một cô hồn dã quỷ, trên người chẳng có gì, không bằng truyền thụ cho huynh muội các ngươi tuyệt học của ta, coi như bù đắp đi...
Hoa Huyên Tú và Văn Nguyên liếc nhìn nhau, cùng ngẩng đầu nói:
- Là Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Công sao?
Minh Hoàng ngẩn người, gật đầu, cảm thấy khó hiểu:
- Ngay cả mấy đứa nhóc cũng biết Tạo Hóa Huyền Công của ta, bây giờ là thời đại nào vậy? Lẽ nào ngay cả bí mật bất truyền của ta cũng biến thành rau cải trắng bán đầy ngoài chợ rồi sao?
- Bọn ta đều từng tu luyện rồi.
Văn Nguyên Tổ Sư suy nghĩ chốc lát, nói:
- Đúng rồi, trước đây giáo chủ có nhắc đến thời đại của ngươi, nói ngươi sở dĩ bị giết là vì Tạo Hóa Huyền Công của ngươi không luyện được đến nguyên thần, không thể khiến cho nguyên thần và nhục thân cùng hóa thành ba đầu sáu tay. Đúng lúc hiện tại ngươi không đi đâu được, bọn ta sẽ truyền thụ thân thức Bất Diệt - Tam nguyên thần của Xích Hoàng cho ngươi.
Minh Hoàng trố mắt, đầu óc mê man, ma xui quỷ khiến gật đầu, đột nhiên tỉnh ngộ, hỏi:
- Hai vị tiểu đạo hữu, bây giờ đang là thời đại nào?
- Diên Khang!
Hoa Huyên Tú và Văn Nguyên Tổ Sư đồng thanh đáp.
Lam Ngự Điền cũng đang nhìn một bản thể khác của mình, đó là Ngự Thiên Tôn. Lúc này, Ngự Thiên Tôn chỉ là một nhúm tàn hồn mang theo kí ức trăm vạn năm trước của hắn, liệu có thể dung hợp với tàn hồn của bản thân hắn hay không, liệu có biến thành Ngự Thiên Tôn hay không, điều khiến hắn có chút do dự.