Chương 1859: Ngự Thiên Tôn và Lam Ngự Điền (2)
Chương 1859: Ngự Thiên Tôn và Lam Ngự Điền (2)Chương 1859: Ngự Thiên Tôn và Lam Ngự Điền (2)
Ngự Thiên Tôn cũng đang nhìn hắn, hai thiếu niên có tương mạo gần như giống nhau, đương nhiên Lam Ngự Điền mập hơn một chút, có Yên Nhi ở đây, hẳn rất khó gầy đi.
Trên mặt hắn vẫn còn nét trẻ con, mà Ngự Thiên Tôn lại lộ ra vẻ trưởng thành hơn nhiều, chẳng qua thân hình hư ảo, không có thân xác, hơn nữa hồn phách không còn trọn vẹn.
Lam Ngự Điền mê mang nhìn bản thân mình trước kia, mặc dù hồn phách giống nhau, bản thân cũng là ý thức được là mình sinh ra từ trong thân thể này, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân mình không phải là Ngự Thiên Tôn.
Dường như Ngự Thiên Tôn nhìn ra sự mê man của hắn, cười ấm áp, nói: - Có thể nói cho ta nghe về những năm qua của ngươi không?
Lam Ngự Điền ngập ngừng một lát, gật đầu.
Một người một tàn hồn ngồi bên vách núi, Lam Ngự Điền chậm rãi nói về những thứ mình gặp được mấy năm qua.
Hắn kể từ việc khi sống lại mất đi toàn bộ kí ức, cho đến khi U Thiên Tôn mang hắn về U Đô, tiếp đó lại tống khứ hắn khỏi U Đô, giao hắn cho Tân Mục, sau đó Tân Mục mang hắn đi ngao du khắp các đại học viện học cung, học tập các loại phù văn cơ sở.
Tiếp đến, Tân Mục lại giao phó hắn cho mấy lão già của thôn Tàn Lão. Hắn đi theo bọn họ học tập, đến khi Diên Khang Kiếp bùng nổ, hắn trở lại U Đô, sau đó người què bất chấp lén đưa hắn ra khỏi U Đô.
Lúc này hắn mới phát hiện, hóa ra những gì hẳn trải qua mấy năm nay lại muôn màu muôn vẻ, lại khác người đến như thế.
Hắn kể đến việc hắn hành tẩu học đạo. khắp nơi, thu nạp rất nhiều đệ tử, kết giao rất nhiều bằng hữu, bất giác gương mặt lộ ra vẻ tươi cười. Hắn lắp ba lắp bắp giải thích cho tàn hồn của mình đủ loại thần thông hiếm lạ kỳ quái và suy nghĩ trong đầu của mình.
Hắn nói về rất nhiều đệ tử của mình thuộc như lòng bàn tay, nói về chuyện giữa hắn và bằng hữu, ví như Thúc Quân đầu to bị dược sư bắt đi, bị dược sư ngâm trong thùng dược làm nghiên cứu với hắn.
Ví như Hư Sinh Hoa mặt không cảm xúc, nhưng trong ngực lại là một trái tim nóng bỏng.
Ví như đạo chủ Lâm Hiên vừa trưởng thành lại có chút xảo trá, như Tiểu Ngọc Kinh, Vương Mộc Nhiên, Vương Tiên Nhân cố chấp, ví như công chúa Nam Đế Yên Nhi lúc nào cũng thích chăm sóc mọi người, ví như Khai Hoàng Tân Nghiệp cố chấp với Kiếm Đạo, ví như Tân Phong Thanh trong đầu chỉ có ăn, thường xuyên trao đổi với hẳn xem ăn như nào mới ngon...
Hắn gặp được rất nhiều người thú vị, cho nên hắn cứ nói mãi nói mãi, cuối cùng không khỏi cười thành tiếng.
Hắn không biết vì sao mình lại có nhiều lời muốn nói như vậy. Mặc dù Ngự Thiên Tôn là tàn hồn của hắn, nhưng lại cho hắn cảm giác giống như một vị huynh trưởng thân cận.
Ngự Thiên Tôn mỉm cười lắng nghe, Lam Ngự Điền nói đến khi mặt trời lặn mà vẫn chưa kể xong câu chuyện của mình, sau đó lại nói từ hoàng hôn nói đến khi mặt trời sắp mọc.
Phía đông hửng sáng.
Ngự Thiên Tôn hỏi:
- Ngươi không gặp phải nguy hiểm sao?
- Ca ca thay ta gánh vác.
Lam Ngự Điền ngoảnh lại nhìn Tân Mục đang trong mộng, lẩm bẩm nói:
- Hắn gánh vác được hết, bất luận là nguy hiểm lớn cỡ nào, hắn đều cố gắng đương đầu. Hắn muốn để ta chuyên tâm học đạo, không muốn để những tranh chấp kia quấy nhiễu ta, không muốn ta dính vào những tranh đấu đó, ta hiểu tấm lòng của hắn...
- Ngươi biết không?
Hai tay Ngự Thiên Tôn chống xuống mặt đất, ngả về phía sau, nhìn bầu trời đang dần sáng, nghiêng đầu nhìn bản thân bên cạnh, mỉm cười nói:
- Những thứ ta và ngươi trải qua không giống nhau, trước thời đại Long Hán, Nhân tộc vô cùng khốn khổ, vất vả mưu sinh, ta đã từng hy vọng tất cả gian khổ của Nhân tộc đều có người gánh vác, có anh hùng gánh vác. Thế nhưng sau này ta phát hiện không có ai muốn làm anh hùng cả, cho nên ta đứng lên, không có ai làm anh hùng, vậy để ta làm.
Ánh mắt hắn tràn ngập linh tính, mặc dù đó là những năm tháng gian khổ, thế nhưng hắn lại nói một cách ung dung và bình thản. Hắn nhẹ giọng nói:
- Ta nhất định phải hết lòng hết sức, nhất định phải trong lúc nâng cao thực lực của bản thân, phân tâm suy nghĩ tìm tòi xem làm sao mới có thể khiến Nhân tộc cường đại hơn, lớn mạnh hơn, làm sao mới có thể cục tìm được cơ hội sống từ ngàn vạn tử cục. Ta luôn cảm thấy rất mệt mỏi, thể xác và tâm hồn đều rất mệt. Vì lý tưởng này, ta phải buông bỏ con đường cầu đạo của bản thân, phải chờ đợi càng nhiều cường giả Nhân tộc hơn quật khởi.
Hắn đứng dậy, dang rộng hai tay nghênh đón mặt trời mọc:
- Ngươi may mắn hơn ta, thời đại này có nhiều người đứng lên hơn, bọn họ là anh hùng, là hào kiệt, bọn họ thay ngươi chống đỡ gánh nặng, đi trước gánh vác trọng trách thay ngươi. Kẻ cầu đạo như Lam Ngự Điền ngươi mới là Lam Ngự Điền chân chính!
Bóng dáng của hắn dần trở nên trong suốt, những kí ức tựa như mây khói vụt qua.
Hắn quay đầu lại nhìn Lam Ngự Điền, trên mặt lộ ra nụ cười trong trẻo.
- Ta không phải Lam Ngự Điền chân chính, ta chỉ là Lam Ngự Điền bị thời đại áp chế, bị thời đại thay đổi. Ngự Thiên Tôn, cuối cùng cũng chỉ là một đoạn kí ức của Lam Ngự Điền mà thôi.
Hắn phất tay với Lam Ngự Điền, nói lời từ biệt với bản thân của thời đại này.