Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1817 - Chương 1862: Thành Ngọc Kinh Của Tổ Đình

Chương 1862: Thành Ngọc Kinh của Tổ Đình Chương 1862: Thành Ngọc Kinh của Tổ ĐìnhChương 1862: Thành Ngọc Kinh của Tổ Đình

Đại phật này là Mã gia của thôn Tàn Lão, Mã Thần Bộ, Mã Như Lai.

Hắn cất bước đi tới, phật quang sau lưng trùng điệp, hai mươi tám chư thiên Phật Giới càng ngày càng trở nên chân thực, các loại phật bảo treo trong chư thiên tỏa ra bảo quang, trang nghiêm bất phàm.

Mã gia không nhìn mọi người, đi thẳng tới bên Tân Mục, giơ ngón tay điểm vào trong mộng cảnh của Tần Mục.

Mộng cảnh lập tức mở ra, Mã gia cất bước đi vào mộng cảnh của Tần Mục, tới chỗ mi tâm Tần Mục, ngồi xếp bằng.

Âm, ầm, ầm...

Từng âm thanh rung động vang lên, hai mươi tám chư thiên Phật Giới sau đầu Mã gia xoay tròn, lơ lửng sau đầu Tần Mục, phật đà chư thiên cùng tụng kinh, phật âm văng vắng, phạn âm vang vọng chư thiên.

Mã gia chậm rãi nhắm mắt lại, con mắt ở mi tâm chậm rãi mở ra.

Con mắt thứ ba của Mã Như Lai là mắt phật, ngày thường luôn đóng lại, lúc mở mắt phật thì chứng tỏ tình thế đã vô cùng cấp bách.

Thế nhưng khi mắt phật này mở ra, một đường phật quang bắn ra khỏi mắt, chiếu lên người phật đà Tần Mục, pho tượng phật đà Tân Mục trong mộng cảnh lập tức dừng đồng hóa.

Trong con mắt dọc ở ở mi tâm Mã Như Lai bắn ra từng đường phật quang, trấn áp đám Tần Mục nho nhỏ trong mộng cảnh. Hắn khẽ quát một tiếng:

- Ngông cuồng!

Mấy tên Tần Mục trong mộng cảnh nhất thời đồng loạt ngậm miệng, có vài Tân Mục giãy giụa mở miệng, mở miệng ra là nói xằng nói bậy, không còn là kinh văn của Nguyên Thánh Di La Cung.

Mã Như Lai nhắm chặt hai mắt, con mắt thứ ba ở mi tâm vẫn mở, tiếp tục trấn trụ vô số Tần Mục trong mộng cảnh, mở miệng nói:

- Ta có thể giúp Mục Nhi kiên trì mấy ngày, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu. Ta có vị sư đệ Chiến Không phật tâm cao minh, đang ở Đại Lôi Âm Tự, phật tính thâm sâu đã đạt tới Đại Phạn Thiên. Người què, ngươi đi mời hắn tới đây.

Tỉnh thần người què phấn chấn, nguyên thần nhanh chóng trở lại nhục thân. Đột nhiên thân hình người què lóe lên, người mù sợ hãi kêu lên một tiếng, thân y phục trên người của hẳn bị trộm sạch, ngay cả tất cũng không còn.

Người mù vội lấy Thần Thương Long Thác bảo vệ nửa thân dưới, tức giận nói: - Người què, ngươi giận cá chém thớt, trút giận lên tal

Người què đã sớm nghênh ngang rời đi, vứt quần lót, tất, ngoại y nội khố của người mù khắp nơi.

Người câm đưa cho người mù một bộ y phục, người mù vội vàng chạy đến chỗ vắng lặng không người mặc vào, tức giận nói:

- Giận cá chém thớt, tên què chết tiệt, rõ ràng là Tư bà bà đánh ngươi trước, ta chỉ giúp chút thôi, có giỏi thì ngươi đi mà trộm y phục của Tư bà bà...

Lời còn chưa dứt, đại thần thông Nguyên Từ ầm ầm đánh xuống liên tiếp, người mù lập tức bị ép thành hình chữ đại nằm trên mặt đất, không thể động đậy.

Ầm ầm, đại thần thông liên tiếp áp chế, người mù chỉ có nước duỗi thẳng chân, đến Thần Thương Long Thác cũng bị ép phải ngoan ngoãn, oán giận hắn không ngớt.

Mấy ngày sau, người què đã chạy về nhanh như chớp, hai tay nâng một con ma viên lông tóc dài đen bóng. Con ma viên này thân to như núi, bị hắn nâng lên, nhưng vẫn còn đang ngủ, tiếng ngáy ù ù như sấm.

Người mù chỉ cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi, lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên, hắn đã bị trấn áp mấy ngày rồi, nghĩ đến việc Tư bà bà nhìn thấy người què nâng ma viên Chiến Không chạy qua, lúc này mới nguôi giận, bỏ qua cho hắn.

- Chiến Không Như Lai còn đang ngủ mà ngươi đã đưa hắn tới đây rồi?

Người mù tiến lên đón, hỏi.

Người què nâng Chiến Không Như Lai chạy tới bên người Tần Mục, đặt vị phật này nằm xuống, bộ lông của ma viên Chiến Không Như Lai càng dài thêm, hoàn toàn nhìn không ra là một vị đại phật có phật tâm phật pháp quảng đại, trái lại giống như yêu ma quỷ quái trong U Đô hơn.

- Hắn đang ngủ, khắp núi đồi đều là hòa thượng phật đà, ta thử đánh thức hắn, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, đành phải trộm hắn về đây.

Người què bất mãn nói:

- Tăng nhân và phật đà ở Đại Lôi Âm Tự cũng nhỏ nhen thật đấy, thế mà lại dẫn theo đao binh truy sát ta, cũng may ta chạy nhanh.

Người mù không nói nên lời.

Giọng nói của Mã gia từ trong mộng cảnh trùng điệp của Tân Mục truyền tới:

- Mặc dù tu vi pháp lực của sư đệ Chiến Không không cao, nhưng tu vi tâm tính ở trên ta, hắn là người duy nhất tiếp cận lão phật, có hắn ở đây thì có thể kiên trì thêm một tháng.

Hắn ngồi giữa mi tâm nguyên thần của Tần Mục, thân hình lung lay sắp đổ, từng đường phật quang trong mắt phật ở mi tâm cũng ảm đạm đi, khó có thể trấn trụ những Tần Mục nhỏ nhỏ kia, không thể để bọn chúng tiếp tục nói xăng bậy.

Ma viên Chiến Không đột nhiên đứng dậy, nhưng hai mắt vẫn còn đang nhắm chặt, tiếng ngáy như sấm, cứ như thế cất bước đi vào trong mộng của Tần Mục.

Lúc vào trong mộng cảnh của Tần Mục, hắn vẫn tiếp tục ngáy to, ngả người xuống đất ngủ tiếp, không giống Mã gia cần phải thúc giục phật pháp trấn áp.

Mọi người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy tất cả Tân Mục trong mộng cảnh cũng lần lượt ngả người xuống theo tiếng ngáy của hắn, cùng hắn hít thở, cùng hẳn đi vào giấc mộng, ngủ ngon lành.

Mọi người thấy tình hình như vậy thì cuối cùng cũng yên lòng.
Bình Luận (0)
Comment