Chương 1863: Thành Ngọc Kinh của Tổ Đình (2)
Chương 1863: Thành Ngọc Kinh của Tổ Đình (2)Chương 1863: Thành Ngọc Kinh của Tổ Đình (2)
Tư bà bà buông Cung Thần xuống, thấp giọng nói:
- Hiện tại có hai vị phật đà ở đây thì có thể kiên trì thêm một tháng, không biết Ngụy Tổ Sư và Thúc Quân đã tìm được thành Ngọc Kinh của Tổ Đình, dụ mười Thiên Tôn...
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Từ đỉnh Thập Vạn Thánh Sơn nhìn lên bầu trời cũng có thể thấy được Huyền Đô.
Mười Thiên Tôn lúc này, chắc hahwnr một nửa Thiên Tôn vẫn đang ở trong Huyền Đô, phân chia lợi ích ở Huyền Đô, hàng phục Thiên Đạo, luyện hóa nhục thân Thiên Công.
Chạy tới Tổ Đình từ Huyền Đô cũng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian. Mặc dù lúc này Thiên Đình trên vùng trời Tổ Đình có Thiên Tôn tọa trấn, nhưng số lượng cũng không nhiều.
- Hơn nữa mười Thiên Tôn bị thương hơn phân nửa, bọn họ thật sự có thể chạy tới Tổ Đình trong thời gian một tháng, tìm được thành Ngọc Kinh không?
Tư bà bà thấp giọng nói:
- Cho dù tìm được thành Ngọc Kinh, bọn họ có thể phá vỡ Phệ Hương Điện, đánh chết vị Nguyên Thánh Di La Cung kia không...
Nàng bồn chồn lo lắng.
Mà lúc này, Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân nhờ sức gió đứng trên không trung, mi tâm Thúc Quân đột nhiên mở ra, để lộ một mảnh Thần Thạch Thái Sơ. Thần thức của hắn bùng nổ, lơ lửng trên không trung quan sát các loại cảnh tượng kì dị. Hắn trầm giọng nói: - Công lao phong ấn thành Ngọc Kinh của Tổ Đình năm đó cũng có một phần của †a, mặc dù mọi người đều nói hãy quên đi những việc đã trải qua trong thành Ngọc Kinh, không nghĩ về chuyện xảy ra bên trong đó, không nói ra ngoài những gì đã gặp trong đó, nhưng sao có thể không nghĩ tới cơ chứ?
Hắn là một trong những người phong ấn thành Ngọc Kinh, mặc dù không thể hoàn toàn phá bỏ phong ấn thành Ngọc Kinh, nhưng cởi bỏ phong ấn do bản thân để lại thì vẫn có thể làm được.
Đợi đến khi Thúc Quân phá giải phong ấn, bỗng nhiên một khí tức cổ xưa mênh mông phóng lên cao khiến thiên địa Tổ Đình chấn động.
Răng rắc! Răng rắc!
Một trận lắc lư dội truyền đến, một tòa thần thành cổ xưa không gì sánh được bỗng nhiên lộ ra một góc trước mặt bọn họ.
Khí tức mênh mông dồn dập đập vào mặt họ, xung kích khiến hai người đứng không vững, da mặt Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân bị đánh đến nhăn lại.
Đợi khi luồng khí tức mênh mông xung kích này qua đi, Ngụy Tùy Phong giũ bụi bặm trên người xuống, quan sát kiến trúc mỹ lệ và cảnh tượng đáng sợ phía trong thần thành đột nhiên hiện ra trước mắt, lẩm bẩm nói:
- Nếu không phải cứu sư đệ, nơi như thế này, đánh chết ta cũng không đến...
Trước khi vào thành, hắn để lại một cái đỉnh lớn, trong đỉnh đều là cát, trong cát cắm một nén nhang.
Thúc Quân khó hiểu.
Ngụy Tùy Phong đáp:
- Sau khi chúng ta đi vào, nén nhang sẽ vẽ ra tấm bản đồ những nơi chúng ta đã đi qua trên mặt cát, nhỡ chúng ta mắc kẹt bên trong, những người khác có thể theo bức vẽ đến cứu chúng ta.
- Không hổ danh là lão giang hồ!
Thúc Quân không kiềm lòng được mà khen ngợi:
- Có ngươi ra tay thì có thể đảm bảo chúng ta không cần lo lắng nữa. Nhưng ta cũng là lão giang hồ, chỉ cần đi đường trước đây bọn ta đã đi thì có thể toàn thân lui về!
Ngụy Tùy Phong đáp:
- Hi vọng là vậy.
- Cái gì mà hi vọng là vậy? Miệng qua đen, đại cát đại lợi!
Thúc Quân cười ha ha, bước trước một bước vào thành Ngọc Kinh của Tổ Đình.
Ngụy Tùy Phong đi theo sau hẳn, trong lòng vô cùng căng thẳng, dáo dác nhìn khắp nơi, chỉ thấy thành Ngọc Kinh của Tổ Đình này có khác biệt rất lớn với thành Ngọc Kinh trên Thiên Đình.
Thành Ngọc Kinh của Tổ Đình rất hoang tàn, ngoại trừ khí tức mênh mông của đại đạo tuôn ra khi phá bỏ phong ấn ban nãy ra thì còn có một loại khí tức tử vong kỳ lạ, khiến hắn nhạy cảm phát hiện ra rằng dưới ảnh hưởng của loại khí tức này, đại đạo pháp tắc mà bản thân tu luyện có xu thế sụp đổi
Đây là khí tức đại đạo điêu tàn khiến đại đạo pháp tắc của bản thân hắn không ngừng tan rã, đang dân dân mất đi sức mạnh của đại pháp thần thông!
Hắn còn cảm nhận được nguyên thần thân thể mình gặp phải sự xâm nhập. Vốn dĩ thọ nguyên của hẳn sánh cùng trời đất, mà lúc này đây, hắn lại cảm thấy thọ nguyên của mình đã đến điểm cuối, cứ ở trong tòa thần thành này thêm một khắc thì tuổi thọ lại ít đi một ngày.
Càng đi sâu vào trong tòa thân thành này, tốc độ thọ nguyên trôi đi càng thêm nhanh.
Vùt
Một cơn gió nóng thổi tới làm lay động mấy cái đầu lâu trên đất, sắc mặt Thúc Quân hơi đổi, vội vàng kéo Ngụy Tùy Phong đi nhanh hơn, đứng dưới một gốc đại thụ đã khô héo, căng thẳng nhìn chằm chằm cơn gió nóng kia.
Gió nóng thổi qua đầu lâu, một cái đầu lâu phát ra tiếng lộc cộc, lăn xuống dưới gốc cây.
Kỳ lạ là, đứng dưới gốc cây khô này, hai người lại không cảm nhận được gió nóng thổi qua.
Ngụy Tùy Phong vươn tay ra, định cảm nhận luồng gió này, đột nhiên bị Thúc Quân đánh một cái thật mạnh, chụp tay hắn lại.
- Không thể đụng vào gió này!
Thúc Quân vô cùng căng thẳng, khàn giọng nói:
- Gió này được gọi là Nhiệt Tịch Chi Phong, một khi chạm vào thì nguyên thần cũng bị đốt thành tro tàn!
Ngụy Tùy Phong thầm giật mình, vội vàng hỏi:
- Ủy lực của Nhiệt Tịch Chi Phong này mạnh đến thế sao?