Chương 1865: Ngụy phá phá và đại mơ hồ
Chương 1865: Ngụy phá phá và đại mơ hồChương 1865: Ngụy phá phá và đại mơ hồ
Ánh mắt Ngụy Tùy Phong dại ra, nhìn về phía xa xa.
Thúc Quân nhìn chằm chằm vào Lãnh Tịch Chi Phong, đợi cơn gió này qua đi, đột nhiên Ngụy Tùy Phong kéo tay áo hẳn, Thúc Quân nói:
- Đợi thêm chút nữa, cơn gió này vẫn chưa qua hất...
Ngụy Tùy Phong lại kéo vạt áo hắn, Thúc Quân mất kiên nhẫn nói:
- Bảo ngươi chờ một chút, bây giờ mà đi thì kiểu gì cũng đụng phải đuôi gió, bị quét nhẹ qua cái là chúng ta cũng sẽ đi đời nhà ma...
Ngụy Tùy Phong không nhịn được nói:
- Thúc Quân, lần trước lúc ngươi đi qua đây, ngươi có phát hiện trong thành còn người sống không?
- Người sống cái gì quái gì chứ? Tòa thành này là một tử thành, đừng nói là người sống, ngay cả quỷ cũng chưa từng thấy lấy một con...
Thúc Quân ngoảnh đầu lại, Ngụy Tùy Phong bĩu môi, run giọng nói:
- Hình như phía trước có một người sống...
Thúc Quân nhìn lại thì không khỏi sợ run người, quả nhiên hắn nhìn thấy một người sống đang ngồi dưới một gốc cây, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Sắc mặt hai người xám ngoét, chỉ thấy người kia là một nữ tử xinh đẹp rạng rỡ. Nàng đứng dậy khỏi gốc cây, từ xa vẫy tay với bọn họ.
Hai người chăm chú nhìn lại lân nữa, nữ tử đã biến mất, mà trên gốc cây khô vừa rồi lại mọc thêm một loại quả. - Đạo quả!
Tim hai người đập thình thịch, đó là một quả đạo quả, nhìn qua tuy nhăn nhúm, nhưng bên trong đạo quả vẫn tràn ngập đạo vận nồng đậm.
- Chẳng lẽ nữ tử vừa rồi là linh hồn ẩn chứa bên trong đạo quả?
Cuối cùng Lãnh Tịch Chi Phong cũng ngừng lại.
Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân liếc nhau, hai người cùng bước chân đi về phía cái cây kia.
Khi tới cách đó không xa, hai người dừng bước, chỉ thấy đạo quả nhẹ nhàng xoay tròn trên cây, sau đó hoa văn méo mó trên đạo quả ngày càng rõ ràng, ngày càng chân thực.
Ngụy Tùy Phong thâm cảnh giác, yên lặng đề phòng.
Dần dần trong mắt bọn họ, đạo quả đã lớn gần bằng tinh cầu, mỗi một hoa văn trên đạo quả lộ ra vô cùng to lớn, mà những đạo văn tạo thành thì lại rất nhỏ, cấu tạo vô cùng phức tạp.
Nhưng bên trong đạo văn nhỏ bé này vẫn còn có đạo văn cấu tạo nên!
Bọn họ nhìn lần lượt từng tầng hoa văn bên ngoài đạo quả, không ngờ chỉ tiết lộ rõ ra lại vô cùng nhiều, càng nhìn kỹ, chỉ tiết càng nhiều hơn, càng thêm huyền diệu, càng thêm ảo diệu, càng thêm khó giải!
Hai người bất giác say đắm trong đó giống như đang yên lặng giải mã một loại trò chơi có mị lực kỳ lạ, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, khiến bọn họ không ngừng quan sát những chỉ tiết nhỏ bé hơn.
Nhưng bọn họ không chú ý tới một điều, nhìn từ bên ngoài, đạo quả không hề có bất kỳ thay đổi nào, mà chính bọn họ mới là thứ đang thay đổi!
Thân thể của hai người bọn họ đang không ngừng thu nhỏ, không ngừng lại gân đạo quả, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng gần, mắt thấy sắp bị đạo quả nuốt chửng!
Đột nhiên, Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân nhìn thấy nơi nhỏ bé nhất của đạo quả có một nữ tử đang nằm ở nơi đó. Xung quanh nàng không hề có điểm tựa, nhưng nàng vẫn có thể nằm chính giữa đạo quả.
Nàng đang ngủ say bên trong đạo quả, ngọt ngào, động lòng người.
- Lão Ngụy!
Thần thức của Thúc Quân đột nhiên bộc phát, quát:
- Đừng để nữ nhân này mê hoặc!
Dứt lời, thần thức của hắn xung kích vào trong đầu Ngụy Tùy Phong, thức tỉnh Ngụy Tùy Phong.
Ngụy Tùy Phong thất vọng mất mát, lẩm bẩm nói: - Một vẻ đẹp không kém gì Tuyệt Vô Trần...
Ngay sau đó, hắn tỉnh ngộ:
- Tại sao cái tên Thúc Quân này không bị mê hoặc? Chẳng lẽ đạo tâm của hắn mạnh hơn ta?
Nhưng hắn lại không biết, thẩm mỹ của Thúc Quân khác hẳn người thường, thật ra không cảm thấy nữ tử này có chỗ nào đẹp.
Lúc này, hai người mới để ý thấy bọn họ bất giác đã đi vào trong đạo quả, quay đầu nhìn lại, đạo văn đại đạo uốn lượn, phong tỏa bọn họ trong đạo quả cổ quái này!
Bọn họ đứng ở chỗ này, hầu như không thấy được bất kỳ ánh sáng nào ở bên ngoài, chỉ có thể thấy đạo văn vô cùng vô tận!
Đạo văn giống như xiềng xích phóng tới từ xung quanh, uy năng chất chứa trong đạo văn kia, cho dù là cường giả cảnh giới Đế Tọa đại viên mãn như Ngụy Tùy Phong cũng không nhịn được mà run rẩy, trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng!
Thúc Quân cũng rơi vào tuyệt vọng, khàn giọng nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi từng cứu mạng ta, nhưng ta lại không thể trả ngươi một mạng!
Âm...
Vô số đạo văn bao phủ bọn họ, Thúc Quân nhắm mắt lại, cho rằng mình đã chết, nhưng xung quanh lại truyền đến chấn động vô cùng kinh khủng, ngăn cản đạo văn của đạo quả giết chết bọn họ!
- Ngụy Tùy Phong lợi hại như vậy?
Thúc Quân vừa mừng vừa sợ:
- Ta không nhìn ra hắn có bản lĩnh lợi hại đến mức này đấy... Hắn vừa mở mắt nhìn thì thấy Phi Hương Điện đứng sừng sững trước mặt bọn họ, rõ ràng là Ngụy Tùy Phong đã lấy Phi Hương Điện ra, trực tiếp dùng nó để chống lại đạo văn xâm nhập!
Phi Hương Điện không có uy năng gì, nhưng lại có vô số tầng phong ấn, đạo văn bắn ra từ đạo quả đã kích động uy năng của tất cả phong ấn trong Phi Hương Điện!