Chương 1881: Bị trời phạt
Chương 1881: Bị trời phạtChương 1881: Bị trời phạt
Đến khi mọi người nghe tin chạy tới, chỉ thấy hắn đang khống chế Linh Thai của bản thân, cố gắng dung nhập Linh Thai vào bên trong cây non vừa mọc!
- Mục Nhị, thu thần thông lại đi!
Dưới tán cây, đám người Tư bà bà và người câm cao giọng khuyên nhủ.
Tân Mục mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cưỡng ép tế luyện mầm non, nhưng mà mầm non này rất khó chơi, hoàn toàn không chịu lưu giữ lạc ấn của hắn.
Mười ngày nữa lại trôi qua, mầm non của cây thế giới đã phát triển đến mức có thể cưỡng ép đột phá Linh Thai Thần Tàng của hẳn, vươn ra bên ngoài.
Lúc này Tân Mục mới nhảy xuống khỏi cây, mọi người đưa mắt nhìn hắn buồn bã rời đi, da đầu không khỏi run lên: - Mục Thiên Tôn lại định đi tìm Thái Dịch mượn rìu sao? Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định...
Tân Mục lại tìm Thái Dịch, lúc này Thái Dịch là một nha đầu tết hai bím tóc cao vút trên đỉnh đầu, nước mũi quệt bên miệng, đang bổ núi.
- Đạo huynht
Tần Mục đoạt lấy thùng sắt nhỏ, ân cần giúp nàng tu bổ Hắc Sơn bị vỡ, nha đầu có hai bím tóc cao ngất dùng sức khịt khịt nước mũi. Hai hàng nước mũi của nàng chui vào trong lỗ mũi, sau đó lại chảy ra.
Tân Mục hớn hở, vừa bận rộn, vừa cười xòa nói:
- Đạo huynh, nước trong thùng này có thể tu bổ Hắc Sơn đã vỡ, Hắc Sơn chính là cây thế giới bị đốt trụi đúng không?
Nha đầu lại dùng sức khịt một dòng nước mũi đã chảy tới bên miệng, làm ra vẻ nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Tân Mục dừng tu bổ Hắc Sơn, nhìn chằm chằm nước trong thùng, nước trong thùng chiếu rọi khuôn mặt hắn:
- Vậy nếu như là một cây thế giới không có rễ thì nước trong thùng này có thể cứu sống hay không? Trong lĩnh vực Thần Tàng của ta có một cây thế giới không có rễ...
- Mục Thiên Tôn, sao lúc nào ngươi cũng có những ý nghĩ kì lạ vậy?
Nha đầu Thái Dịch không nhịn được nói:
- Lần nào ý nghĩ của ngươi cũng hết sức vô lí nhưng lại tràn đây sức hấp dẫn ma quỷ. Dù là ta, có lúc cũng sẽ không nhịn được mà động lòng, cảm thấy nếu cứ là ý kiến của ngươi thì nhất định sẽ rất tuyệt vời!
Hai mắt Tân Mục tỏa sáng. Tiểu nha đầu kia khịt nước mũi, nói:
- Có điều theo kinh nghiệm của ta, lần nào ý kiến của ngươi cũng vô cùng tệ hại. Thái Đế cũng được coi như là tồn tại bán thành đạo, nhưng nghe ý kiến của ngươi xong, nhục thân cũng năm lần bảy lượt chia năm xẻ bảy. Ta đã nghe theo ý kiến của ngươi, cho ngươi mượn rìu hỗn độn, sau đó ngươi chặt cây thế giới, nhưng lại không thể cứu sống được.
Tân Mục cười ha hả, giọng lanh lảnh.
Nha đầu Thái Dịch lẳng lặng chờ hắn cười để che giấu vẻ lúng túng xong, lúc này mới tiếp tục nói:
- Sao ngươi biết ý kiến lần này của ngươi không phải là ý kiến tệ hại? Ngay cả ta cũng không dám chắc là có thể cứu sống cây thế giới hay không, cho dù cứu sống được, ngươi có biết hậu quả không?
Sắc mặt Tân Mục hoàn toàn thay đổi, thăm dò: - Ý của ngươi là, sau khi cây thế giới trong Thần Tàng lớn lên, nó sẽ làm nổ tung Thần Tàng của ta ư?
- Chắc là sẽ không nổ tung Thần Tàng của ngươi đâu. Cây này sống lại, rễ cây sẽ từ từ lớn lên, còn cây thì nhất thời không lớn lên được.
Nha đầu Thái Dịch bác bỏ nghi ngờ của hắn, nói:
- Cái ta nói là một chuyện khác. Nước trong thùng của ta không phải là nước bình thường, mà là đạo lộ trên đạo thụ. Đạo lộ ngưng tụ trong đêm, ban ngày sẽ biến mất. Mỗi một phiến lá cây trên đạo thụ của ta đều là đạo hạnh. Mỗi đêm trên mỗi phiến lá cây chỉ có thể ngưng tụ được một giọt đạo lộ. Số lượng đạo lộ là nhất định, mỗi lần cũng chỉ có thể thu thập được một thùng như vậy thôi, mà một thùng này chỉ đủ để chữa trị đỉnh núi bị nứt ra của Đại Hắc Sơn vào ban đêm, ngăn cản cường giả của vũ trụ trước lẻn vào.
Tân Mục hiểu ý nàng, nói:
- Nói cách khác, nếu ngươi dùng đạo lộ cứu sống cây thế giới thì chắc chắn cường giả vũ trụ kỷ nguyên trước sẽ lẻn vào đúng không?
Nha đầu Thái Dịch gật đầu nói:
- Đúng là ý này. Nếu ngươi có bản lĩnh ngăn cản người ta thì tốt, ta cho ngươi mượn một thùng nước cũng không sao, ngươi cứ việc đi giết kẻ len qua là được. Nhưng mà ngươi lại không có bản lĩnh này.
Tần Mục vô cùng xấu hổ.
Nha đầu Thái Dịch liếc hắn một cái, từ tốn nói:
- Ta chỉ cho ngươi một con đường chính đạo. Ngươi tới dưới tán cây thế giới, lĩnh ngộ giống đám người Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa, sau này có được thành tựu thì có thể dùng phù văn đại đạo trồng một cây đạo thụ ở trong Tổ Đình của bản thân. Có đạo thụ rồi, sau này các ngươi tu luyện đến bước thành đạo sẽ phát hiện ra lợi ích lớn, tất cả khổ cực lúc trước đều không uổng phít Loại thành đạo này không phải loại dở dở ương ương như của Thái Đế.
Tần Mục tỏ vẻ xấu hổ, liếc xung quanh một cái, thoáng thấy xung quanh vắng lặng, lúc này mới cúi người, trầm giọng nói bên tai tiểu nha đầu:
- Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi đừng nói cho người khác. Thật không dám giấu...