Chương 1887: Thái Dịch qua sông (2)
Chương 1887: Thái Dịch qua sông (2)Chương 1887: Thái Dịch qua sông (2)
Tân Mục đã dung hợp xong mười chín loại công pháp Đế Tọa từ rất lâu rồi, ở độ tuổi của hẳn, có thể làm đến bước này đã là thành tựu cực kỳ đáng gờm, nhưng mà con đường tu luyện thì càng về sau sẽ càng khó khăn.
Hệt như mười Thiên Tôn vậy. Bọn họ dung hợp hơn ba mươi loại công pháp, hao phí thời gian hàng vạn năm mà mới có mấy vị trong mười Thiên Tôn đã tu thành ba mươi lăm tòa Thiên Cung, nhưng đều bị kẹt †ại tòa Thiên Cung thứ ba mươi sáu.
Vì thế bọn họ buộc phải dựa vào thần thông để tìm kiếm con đường đặc biệt của mình.
Ví như Hạo Thiên Tôn lựa chọn dựa vào Thái Tố, tỷ muội Đế Hậu lựa chọn thôn chiếm lẫn nhau, Lang Hiên Thần Hoàng thì cố gắng thông qua luyện hóa đạo quả của người khác để đột phá bản thân.
Tổ Thần Vương thì dứt khoát mưu sát Thiên Công phụ thân hắn, cố gắng đột phá bản thân.
Tần Mục không có nhiều thời gian để tìm kiếm, suy nghĩ từng chút từng một, tu luyện tới giai đoạn sau, chắc chắn tiến cảnh sẽ chậm lại.
Mà bây giờ, hắn chỉ cần lấy cây thế giới làm chủ thể, thống nhất đủ loại đại đạo, đủ loại công pháp thì không phải gian nan như vậy nữa.
Quan trọng nhất vẫn là năm loại đại đạo Tiên Thiên!
Hắn đứng ở nơi đó lẳng lặng tham ngộ, không lâu sau, tòa Thiên Cung thứ hai mươi dần dần thành hình.
Đây là Thiên Cung Thái Thủy.
Hắn hiểu thông suốt đại đạo Thái Thủy nhất thông qua cây thế giới. Vốn dĩ hẳn còn có Thái Thủy trong trứng bên trong mạch khoáng Thần Tàng không ngừng luyện hóa Thần Thạch Nguyên Thạch, tham ngộ đại đạo Thái Thủy.
Mà khi Thái Thủy trong trứng tham ngộ ra đại đạo Thái Thủy cũng không giấu diếm hắn. Thái Thủy tham ngộ ra một ít thì Tần Mục được một ít, tuy không được trời ưu ái như Cổ Thần, nhưng mà thu hoạch của Tần Mục cũng kỳ cực lớn.
Mà lần này, cây thế giới trực tiếp nuốt lấy mạch khoáng, Thần Thạch Thái Thủy và Nguyên Thạch Thái Thủy, bởi vậy đại đạo Thái Thủy càng thêm thông suốt.
Sắc trời dần tối, Tân Mục vừa tham ngộ để tạo nên Thiên Cung Thái Thủy, vừa bay tới ngọn cây thế giới mới mọc.
Bên ngoài Thập Vạn Thánh Sơn lại truyền đến chấn động đáng sợ hệt như một cảnh tượng ngày tận thế, mà trên ngọn cây thế giới mới lại vô cùng yên bình.
Bầu trời đột nhiên dần dân sáng lên, chiếu sáng tầng tâng Hư Không, hắn lờ mờ thấy được một đạo thụ đứng sừng sững ở Hư Không Chung Cực.
Đạo thụ cao lớn, cành lá hệt như cành lá của cây thế giới.
Có điều cho dù là cây thế giới trong Thần Tàng của Tần Mục hay là cây thế giới mới bên trong Thập Vạn Thánh Sơn thì đều còn nhỏ, mà đạo thụ trong Hư Không Chung Cực lại xum xuê xanh ngắt, bao phủ cực kỳ rộng!
Có lẽ đó là đạo thụ của Thái Dịch.
Trên đạo thụ của Thái Dịch chỉ có một đạo quả, không có đạo hoa, nhưng cành lá lại rậm rạp.
Đột nhiên, một giọt đạo lộ trên phiến lá cây tản ra đạo quang, sau đó nhỏ xuống, đồng thời thùng sắt mà Thái Dịch giao cho Tân Mục cũng tan chảy. Tân Mục lấy thùng sắt bản thân luyện chế ra, nhàn nhã đi dạo trên lá cây, tiếp đến là hứng đạo lộ nhỏ xuống từ Hư Không Chung Cực.
Hư Không Chung Cực yên tĩnh mà mê hoặc lòng người cứ vậy xuất hiện trước mặt hắn, dường như đưa tay là có thể chạm tới.
Đạo thụ của Thái Dịch cũng ở nơi đó, dường như giơ tay lên là có thể chạm tới.
Thế nhưng Tần Mục cũng biết rõ nơi đó vô cùng xa xôi, không phải nơi mình có thể đến. Hiện tại hắn vẫn chỉ là một người cầu đạo trên con đường Đạo Cảnh, còn chưa thể chạm đến cảnh giới kia.
Sau một đêm này bận rộn mà thỏa mãn, đợi đến khi mặt trời mọc, giọt đạo lộ cuối cùng cũng rơi xuống. Chỉ thấy Hư Không Chung Cực và đạo thụ của Thái Dịch biến mất không thấy đâu nữa, mà thùng sắt trong tay Tân Mục cũng hứng đầy được một thùng đạo lộ.
Mà lúc này, Thiên Cung Thái Thủy của hẳn cũng đúng lúc luyện thành.
Tân Mục bước xuống khỏi cây thế giới, xách theo thùng sắt đi vào Thập Vạn Đại Sơn, tìm kiếm Hắc Sơn bị đánh vỡ nát tối hôm qua.
Trong núi có người thấy thì không khỏi kinh ngạc:
- Thái Dịch hóa thành dáng vẻ của quốc sư xuất hiện rồi!
Tần Mục không giải thích, tự tìm đến Hắc Sơn bị nứt, lấy đạo lộ tu bổ, đến khi sử dụng hết đạo lộ thì cũng vừa tu bổ xong những đỉnh núi vỡ nát kia.
- Đúng là Thái Dịch sâu không lường được.
Hắn bỏ thùng sắt xuống, trong lòng không khỏi thâm cảm khái, lại bắt đầu tham ngộ đại đạo Thái Tố, định tu thành Thiên Cung Thái Tố.
Mấy ngày này, hắn hiếm khi được yên tĩnh như thế. Ban ngày hắn tu bổ Hắc Sơn bị đánh vỡ nát, ban đêm thì xách theo thùng sắt tới tán cây thế giới, hứng đạo lộ nhỏ xuống từ Hư Không Chung Cực.
Sau mấy ngày, hắn liên tiếp mở ra Thiên Cung Thái Tố, Thiên Cung Thái Cực, đến khi mở ra Thiên Cung Thái Sơ, Tân Mục đột nhiên hơi giật mình, trán toát mồ hôi lạnh.
- Vỏ trứng của Thái Sơ Thiên Đế bị cây thế giới của ta nuốt chửng rồi!
Trán hắn toát ra càng nhiều mồ hôi, hai vỏ trứng này là bảo vật để hắn chuẩn bị dùng để nghĩ cách cứu viện Lăng Thiên Tôn!
Hắn chuẩn bị mang theo vỏ trứng Thái Sơ tiến vào đoạn Thiên Hà biến mất đã hóa thành vật chất bất dịch, dùng thần thông Bất Dịch đưa nhục thân Thiên Đế vào. bên trong vỏ trứng rồi phong ấn lại!
Hắn chuẩn bị phong ấn luôn cả nguyên thân Thái Đế ký sinh trong cơ thể Thái Sơ Thiên Đết