Chương 1888: Thái Dịch qua sông (3)
Chương 1888: Thái Dịch qua sông (3)Chương 1888: Thái Dịch qua sông (3)
Mà cây thế giới đã nuốt chửng vỏ trứng Thái Sơ rồi luyện hóa, điều này cũng có nghĩa là hắn mất đi chỗ dựa lớn nhất!
Nếu như đi cứu Lăng Thiên Tôn thì nhất định phải đối mặt với nhục thân Thiên Đế Thái Sơ do nguyên thần của Thái Đế điều khiển!
- Lần này khó giải quyết rồi!
Tân Mục lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tham ngộ Thiên Cung Thái Sơ. Nếu hắn đã không thể thu nhục thân Thiên Đế và nguyên thần của Thái Đế vào bên trong vỏ trứng, vậy thì hắn buộc phải hiểu rõ đại đạo Thái Sơ thì mới có thể đối phó với chính đạo của Thái Đế và Thiên Đết
Mấy ngày nữa lại trôi qua, hắn mở ra Thiên Cung Thái Sơ, nhưng lúc mở Thiên Cung Thái Dịch thì lại gặp vấn đề khó khăn.
Hắn có hiểu biết đôi chút về đại đạo Thái Dịch thông qua cây thế giới, nhưng đại đạo này thật sự rất tối nghĩa, hơn nữa Thái Dịch đã hấp thu tất cả Thần Thạch và Nguyên Thạch trong mạch khoáng, ngay cả nguyên dịch cũng không còn lấy một giọt.
Lần này cây thế giới nuốt chửng vỏ trứng Thái Dịch rồi luyện hóa mới khiến hắn hiểu rõ đại đạo Thái Dịch, nhưng muốn tham ngộ thấu đáo thì cần phải có nghị lực lớn, ngộ tính mạnh mẽ, cộng thêm chút cơ duyên mới có thể làm được!
Hơn nữa đúng như những gì Thái Dịch nói, cây thế giới bên trong Thần Tàng của Tần Mục đã ngừng sinh trưởng, bởi lẽ Thần Tàng của hắn không phải là vũ trụ thật, cho nên thiếu hụt chất dinh dưỡng để cây tiếp tục trưởng thành.
Cây thế giới hiện tại vẫn chỉ là một cây non, tuy sợi rễ vẫn đang dân lớn mạnh. nhưng cây cũng không cao, cũng không mọc thêm nhiều cành lá.
Tân Mục đếm, thân cây cây thế giới có năm cành, cành cây có mười chín cành nhỏ, phù hợp với đại đạo mà hắn tu luyện, có lẽ là đáp ứng được đại đạo hắn đã luyện.
Trong đó có năm cành cây đại diện cho Tiên Thiên Ngũ Thái, mà những cành cây khác vẫn đang phân chia thành các nhánh cây khác nhau nhỏ hơn, chẳng hạn như Thiên Cung Ma Đạo có sáu mươi bốn cành, có lẽ đại diện cho sáu mươi bốn đại đạo U Đô.
Tần Mục tạm thời từ bỏ suy nghĩ tiếp tục nghiên cứu Thiên Cung Thái Dịch. Hiện tại, số lượng Thiên Cung của hắn đã lên tới hai mươi ba tòa, tu vi được tăng cường lên không ít.
Mà việc hắn cảm thấy quan trọng hơn chính là, mượn cơ duyên của cây thế giới, khiến bản thân tiến càng xa trên phương diện Đạo Cảnh!
Mấy tháng sau, Tân Mục vừa hứng đạo lộ, vừa tu bổ Hắc Sơn nứt vỡ, vừa tĩnh tâm ngộ đạo. Lúc đầu, mọi người bên trong Thập Vạn Thánh Sơn còn có chút kinh ngạc, về sau dân dần cũng quen, kệ cho hắn lúc nào cũng vội vội vàng vàng.
Chẳng qua lâu lâu Tân Mục cũng sẽ tỉnh táo lại từ trong trạng thái bận rộn này, thầm khó hiểu mà tự nhủ:
- Thái Dịch sắp rời khỏi nơi này nửa năm rồi, hắn làm cái gì vậy nhỉ?
Thành Ngọc Kinh của Tổ Đình.
Thái Dịch phân thân quan sát đại đỉnh của Ngụy Tùy Phong ở ngoài thành, bên trong đỉnh có một nén hương. Tuy nén hương này đã sắp đốt tới chân, thế nhưng vẫn còn tự động chạy trong đỉnh, vẽ ra một tấm bản đồ quanh co. Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân còn sống, hai người đang định qua sông.
Sông lớn hỗn độn phía trước không biết dài rộng bao nhiêu, bọn họ cẩn thận tiến lên trước dọc theo bờ sông, Thúc Quân khăng khăng cho rằng lúc bọn họ đến là ở bờ bên kia, bởi vậy muốn tìm một đường để qua sông.
Chẳng qua con sông lớn này lại không hề có cầu, cũng không có khả năng bay qua mặt sông. Trong sông lớn hỗn độn thỉnh thoảng nổi lên từng bộ hài cốt đáng sợ, tản ra đạo uy ngập trời, ngay cả sông hỗn độn cũng không thể hủy diệt!
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy hài cốt của người thành đạo tản ra đạo quang, hào quang nguy hiểm vô cùng toán loạn trên mặt sông.
Trên mặt sông thỉnh thoảng còn hiện ra oan hồn vặn vẹo, giãy giụa, gào thét, lôi kéo tất cả những thứ có thể bắt được, giống như kẻ chết thay đang tìm kiếm thế thân.
Dù cho Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân †o gan lớn mật cũng không dám vượt qua con sông lớn này, hai người đành phải tiếp tục khổ sở tìm kiếm đường ra.
Đúng lúc này, một lão giả tóc trắng xoá, chống gậy không biết từ nơi nào đi tới, dừng bước trước mặt hai người, nói:
- Các ngươi đi nhầm đường rồi.
- Chẳng lẽ là Thái Dịch đạo huynh?
Ngụy Tùy Phong vội vàng hỏi.
Lão giả Thái Dịch gật đầu, nói:
- Nếu các ngươi qua sông thì thật sự không về được. Xung quanh nơi này đều là hiểm địa, sang bên kia sông chính là chỗ ở của chủ nhân Di La Cung. Cho dù các ngươi có thể qua sông cũng chỉ có một con đường chết.
Trái tim của hai người chùng xuống, Thúc Quân khách khí nói:
- Tiền bối có thể dẫn bọn ta rời khỏi nơi này được không?
Lão giả Thái Dịch lắc đầu:
- Ta sắp qua sông, không rảnh tiễn các ngươi rời đi.
Thúc Quân có chút thất vọng, Ngụy Tùy Phong vội vàng nói:
- Đạo huynh, sư đệ ta có đi tìm bọn ta không? Hắn có tìm đến bản đồ mà ta để lại hay không?
- Không.
Lão giả Thái Dịch nói:
- Nơi này quá hung hiểm, các ngươi đừng đi bừa. Ta vừa ở ngoài thành nhìn bản đồ mà các ngươi để lại mới đến được nơi này. Nếu các ngươi tiếp tục tiến lên, chắc chắn chết không có chỗ chôn, nhưng cũng không nên lui về, lúc nào sông hỗn độn cũng trong tình trạng thay đổi, nếu các ngươi lui về thì cũng không tìm được con đường ban đầu, sẽ chỉ tìm đến cái chết vô nghĩa.