Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1847 - Chương 1892: Thái Dịch Mất Tích

Chương 1892: Thái Dịch mất tích Chương 1892: Thái Dịch mất tíchChương 1892: Thái Dịch mất tích

Ngụy Tùy Phong nói.

Thúc Quân nhìn nhìn cây gậy, gật đầu, cười nói:

- Vẫn là Ngụy lão giáo chủ hiểu biết sâu rộng.

Hai người lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, Ngụy Tùy Phong cũng không nhịn được mà nhìn đạo văn lạc ấn trên kiến trúc xung quanh, lần này mới phát hiện điều huyền diệu vô tận chất chứa trong đạo văn.

Thoạt nhìn đạo văn này không hề phức tạp, nhưng khi lọt vào trong mắt bọn họ, thứ mà mỗi người lĩnh ngộ ra lại không giống nhau, khiến người ta lấy làm kì lạ.

- Hay là rút gậy lên, đến gần xem?

Ngụy Tùy Phong đề nghị.

Thúc Quân liên tục gật đầu, nói: - Ý này hay đấy, chúng ta đến gần xem thử.

Ngụy Tùy Phong rút gậy lên, hai người đi đến bên cạnh đạo văn. Thúc Quân lấy một cái gương ra, cố soi bóng đạo văn trong gương. Chiếc gương này là một loại bảo vật mà Tân Mục phát minh ra nhờ sử dụng phương pháp của người điếc Họa Thánh. Trong gương còn có càn khôn thiên địa, chỉ cần chiếu vào sự vật một cái là có ảnh ngược càn khôn chiếu trong gương, rất huyền diệu.

Tần Mục đã từng dùng cách này để soi các loại phong ấn trên Phi Hương Điện, định tìm cách tiến vào Phi Hương Điện, cũng từng dùng cách này soi ảnh phù văn đại đạo của Cổ Thần trong Thủ Tàng Các ở Thiên Đình.

Hắn truyền phương pháp luyện chế loại gương thần này đến Diên Khang. Thần Thông Giả chuyên tu Họa Đạo trong Diên Khang coi thứ này là một phương pháp mưu sinh, luyện chế gương thần bán cho người khác, đặt tên là Gương Càn Khôn, có ý ẩn giấu càn khôn ở bên trong.

Thúc Quân dùng Gương Càn Khôn rọi lên đạo văn trên bức tường của Di La Cung, chỉ thấy ảnh ngược của đạo văn trong kính từ từ hiện ra chỉ tiết nhỏ bên trong đạo văn, sau đó chỉ tiết nhỏ ngày càng nhiều, tốc độ hiện ra ngày càng nhanh, làm người ta hoa cả mắt!

Sắc mặt Thúc Quân khẽ thay đổi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ tiết nhỏ phát triển trong Gương Càn Khôn đã lấp đầy toàn bộ càn khôn trong gương!

Đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" vang lên, Gương Càn Khôn đã vỡ thành hai mảnh, bị những chỉ tiết nhỏ vô cùng vô tận hiện ra trong đạo văn căng đến mức nứt ral

Thúc Quân đau lòng không thôi, mới vẻn vẹn một đạo văn trên mặt tường Di La Cung đã làm vỡ Gương Càn Khôn của hắn, mà đạo văn ở nơi này nhiều không đếm xuể, vậy chẳng phải là bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn kho báu vô cùng vô tận này mà không lấy nổi một cái hay sao?

Ngụy Tùy Phong cười ha hả, cũng lấy một tấm Gương Càn Khôn ra, nói nhỏ:

- Đã bao lâu rồi Thần Vương chưa quay về Diên Khang vậy? Ngươi chưa được gặp Họa Thánh hả? Tấm gương này là do Họa Thánh đích thân luyện thành cho ta đấy.

- Đích thân Họa Thánh luyện thành?

Thúc Quân tỏ vẻ hâm mộ, Họa Thánh trong miệng Ngụy Tùy Phong chính là người điếc. Người điếc được tôn làm Họa Thánh, lấy tranh nhập đạo, tu thành Thiên Cung Họa Đạo.

- Họa Đạo của sư đệ ta cũng là học theo hắn, nhưng chỉ học được ba đến bốn phần bản lĩnh của hẳn.

Ngụy Tùy Phong lấy Gương Càn Khôn rọi vào đạo văn trên bức tường, từ tốn nói:

- Lúc ta gặp được hắn, hắn được mời đến Văn Đạo Viện giảng bài, thế là ta mặt dày mày dạn cầu xin hắn luyện chế hai tấm Gương Càn Khôn. Bên trong Gương Càn Khôn này ẩn giấu càn khôn, có tầng tầng chư thiên Họa Đạo, không phải là thứ mà cái gương của ngươi có thể so sánh.

Thúc Quân lại gần nhìn, chỉ thấy bên trong Gương Càn Khôn do người điếc tự mình luyện chế cũng hiện ra chỉ tiết nhỏ vô cùng vô tận của đạo văn, những chỉ tiết nhỏ này hiện ra nhanh chóng lấp đầy càn khôn trong gương!

- Đừng chiếu nữa, gương sẽ vỡ đấy...

Thúc Quân vừa nói đến đây, đột nhiên †rong càn khôn trong kính có thêm một càn khôn khác, tiếp tục chiếu rọi vào chỉ tiết nhỏ vô tận của đạo văn! Thúc Quân trố mắt ngạc nhiên nhìn. Chẳng mấy chốc, tầng thứ hai trong Gương Càn Khôn đã bị chỉ tiết nhỏ trên đạo văn của Di La Cung lấp đầy. Sau đó, trong Gương Càn Khôn lại sinh ra càn khôn, tiếp tục chiếu rọi chỉ tiết nhỏ trên đạo văn.

Một lát sau, tấm gương sáng này đã ẩn chứa mười tám tầng càn khôn, mà tất cả mười tám tầng càn khôn này đều bị một chỉ tiết nhỏ trên đạo văn lấp đầy!

Mà chỉ tiết nhỏ của đạo văn này vẫn chưa hiện ra hết!

Ngụy Tùy Phong biến sắc, vội vàng trở tay lấy ra một tấm Gương Càn Khôn khác do người điếc luyện chế, chiếu về phía Gương Càn Khôn bị lấp đầy!

Hai tấm Gương Càn Khôn đối chiếu lẫn nhau, lập tức hiện ra gương trong gương. Trong nháy mắt, trong hai tấm Gương Càn Khôn xuất hiện vô số ảnh ngược của Gương Càn Khôn! Kì lạ là, mỗi một tầng ảnh ngược của kính đều ẩn giấu mười tám tầng càn khôn, cho dù chỉ tiết nhỏ của đạo văn này có nhiều như thế nào cũng không thể lấp đầy vô số ảnh ngược của gương!

- Họa Thánh quả thật tài năng như thần!

Thúc Quân trợn mắt nhìn, chỉ thấy tầng tầng gương trong gương không ngừng sao chép chỉ tiết nhỏ trên đạo văn của Di La Cung. Chỉ tiết nhỏ hiện ra ngày càng nhiều, mà gương trong gương bị lấp đầy cũng ngày càng nhiều.

Hai người tê dại hết cả da đầu, không ngờ tri thức chất chứa trong một đạo văn của Di La Cung nhiều như thế, thật sự nằm ngoài dự tính của bọn họ!

- Nếu như bản lĩnh này của Họa Thánh tu luyện đến đỉnh cao thì e rằng còn lợi hại hơn cả huyễn cảnh của Cung Vân Thần Vương! Thúc Quân khẽ nói.

Cuối cùng gương trong gương không hiện ra thêm nhiều chỉ tiết nhỏ nữa, mà hiện ra một ấn ký phù văn ở nơi cuối cùng trong một tấm gương.

Ấn ký phù văn này chính là trung tâm đạo văn của Di La Cung!

Thúc Quân và Ngụy Tùy Phong liếc nhìn nhau, ảnh ngược quá nhiều, bây giờ bọn họ cũng không thể nhìn rõ ấn ký phù văn kia.

- Phải mời Họa Thánh tự mình ra tay mới có thể nhìn rõ chi tiết nhỏ của ấn ký phù văn kia được.

Ngụy Tùy Phong quan sát kĩ cảnh tượng trong hai tấm gương, khóe mắt giật giật một hồi, hắn không đếm hết được trong gương có bao nhiêu tầng ảnh ngược!

Thúc Quân cũng không đếm nổi, trên trán không khỏi toát ra từng giọt mồ hôi. Về trình tự tu luyện đạo pháp thần thông, bọn họ có biết.
Bình Luận (0)
Comment