Chương 1893: Thái Dịch mất tích (2)
Chương 1893: Thái Dịch mất tích (2)Chương 1893: Thái Dịch mất tích (2)
Đầu tiên, đạo pháp thần thông cần tham ngộ được phù văn đại đạo, sau đó phù văn đại đạo hợp thành thần thông, hợp thành đạo pháp. Nếu tri thức căn bản tích lũy đến trình độ nhất định thì có thể tạo nên phù văn đại đạo, tu thành đạo văn.
Đạo văn là hoa văn của đại đạo, chất chứa sự huyền diệu của đại đạo.
Dùng đạo văn tạo thành đạo pháp thần thông thì uy lực càng mạnh hơn.
Về cơ bản, thần thông của Đạo Cảnh thường do đạo văn tạo thành.
Thế nhưng đạo văn chưa phải là đỉnh điểm. Sau khi tu thành đạo văn, người tu luyện mới có thể thử lấy đạo văn tạo thành các quy tắc đại đạo, hình thành lĩnh vực.
Hình thành lĩnh vực thì phải nắm vững quy tắc, lúc này chưa phải là nắm giữ đại đạo.
Nguyên nhân gọi đó là quy tắc đại đạo, là vì đại đạo còn trên cả quy tắc!
Nói cách khác, lĩnh vực có thể là thành phần cấu thành của đại đạo.
Lĩnh vực Kiếm Đạo của Khai Hoàng đã lên đến ba mươi lăm tầng, xuất một kiếm là ba mươi lăm tâng kiếm vực chồng lên nhau, mỗi một tầng kiếm vực đều không giống nhau, bày ra quy luật khác nhau.
Chỉ có tu luyện đến Kiếm Đạo ba mươi sáu kiếm vực thì hắn mới được xem như là thành đạo!
Mà bây giờ, chỉ vẻn vẹn một đạo văn trên vách tường của Di La Cung đã hiện ra cấu trúc chỉ tiết nhỏ phức tạp như thế, gần như vô tận, mà trên vách tường vẫn còn rất nhiêu đạo văn khác nhau, đếm không hết! Rốt cuộc trình độ của chủ nhân Di La Cung cao thâm đến mức nào, ngay cả Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân cũng hoàn toàn không tưởng tượng ra được!
Ngụy Tùy Phong khàn giọng hỏi:
- Chủ nhân Di La Cung mạnh mẽ đến như vậy, liệu Thái Dịch có thể chống lại hay không? Loại người thần thánh này, chỉ sợ đã vượt qua phạm vi của người thành đạo. rồi ấy chứ?
Chính vào lúc này, đột nhiên trong Di La Cung truyền đến trận chấn động vô cùng kinh khủng!
Hai người tê cả da đầu, rõ ràng là Thái Dịch và chủ nhân Di La Cung đã không đàm phán được, bắt đầu ra tay!
Ngụy Tùy Phong trở tay cất hai tấm gương, giấu trong Thân Tàng của mình. Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm Di La Cung, dường như trong cung có người khổng lồ từ thời khai thiên lập địa lấy rìu hỗn độn to lớn bổ đôi hỗn độn, chém dứt Hồng Mông, mở ra một càn khôn tươi sáng!
Mà một đợt chấn động đáng sợ và sâu không lường được khác lại bắt đầu. Tuy bọn họ có thể cảm nhận được đợt trấn động này truyền đến khi Thái Dịch ra tay, song lại không thể đoán được lúc nào nó sẽ truyền đến!
Ầm!
Đột nhiên cửa Di La Cung mở ra, người khổng lồ Thái Dịch đưa lưng về phía bọn họ, khắp người toàn là máu, nắm rìu hỗn độn trong tay, rìu lớn bay lên bay xuống, chống lại công kích đánh tới từ trong cung. Người khổng lồ vung rìu, chém xuống một cái, dường như một thế giới được tạo thành từ hai mặt bên của rìu, mở trời, dựng đất, có thể gọi là sức mạnh kinh hãi thế tục!
Nhưng thương thế trên người hắn lại càng ngày càng nhiều.
Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân vội vàng nhanh chóng lùi về sau, chạy về phía sông hỗn độn. ở phía sau bọn họ, Thái Dịch lùi từng bước một, mà mỗi một bước lùi lại, máu của hắn lại lấp kín dấu chân, để lại từng cái hồ do máu tạo thành!
Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân chạy thật nhanh, hoàn toàn không dám nhìn về phía sau. Giây phút sắp đến bên bờ sông, phía trước đã không có đường, đột nhiên chân lớn của Thái Dịch đá về sau, đúng lúc đá lên cây gậy trong tay Ngụy Tùy Phong.
Cây gậy ầm ầm bành trướng, hóa thành một chiếc thuyền. Chiếc thuyền có hướng mũi nhếch lên, nhanh chóng chở Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân đi ngang qua mặt sông.
Thái Dịch chém một nhát cuối cùng, nhún người nhảy một cái, giãm lên mặt sông nhanh chóng đuổi theo hai người. Thuyên và Thái Dịch lần lượt xuyên qua từng dòng sông hỗn độn lớn. Đến khi đi đến dòng sông hỗn độn lớn thứ tư, đột nhiên một đạo âm vang dội vang lên, nói ra một câu không rõ nghĩa.
Hai người trên thuyền vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay khổng lồ mạnh mẽ đánh Thái Dịch rơi từ mặt sông hỗn độn xuống dưới đáy sông.
Người khổng lồ Thái Dịch cố gắng vùng vẫy, muốn lao ra khỏi mặt sông. Đột nhiên, dưới sông có không biết bao nhiêu bộ xương người tới tấp duỗi bàn tay xương trắng túm lấy khắp nơi trên người hắn.
Người khổng lồ Thái Dịch vùng vẫy một hồi, ngẩng đầu cười với hai người trên thuyền, sau đó lập tức bị kéo chìm vào dưới lòng sông hỗn độn.
- Tới cứu ta theo bản đồ...
Trên thuyền, Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân nghe được giọng nói của Thái Dịch vang lên từ dưới lòng sông hỗn độn.
- Đạo huynh, bản đồ gì?
Ngụy Tùy Phong khàn giọng hỏi.
Nhưng tốc độ của thuyền rất nhanh, xuyên qua từng con sông hỗn độn, chớp mắt đã qua mười sáu con sông hỗn độn, hai người đều không nghe được câu trả lời từ Thái Dịch nữa.
Vèol
Chiếc thuyền do gậy hóa thành chớp mắt đã đi qua thành Ngọc Kinh của Tổ Đình, phá tan đủ thứ kỳ dị ở nơi này. Hai người trên thuyền ngơ ngơ ngác ngác, trong lúc không để ý còn nhìn thấy bóng dáng đám người Hạo Thiên Tôn, Tổ Thần Vương.
Những người này sửng sốt, không hiểu ra sao, nhìn theo chiếc thuyền ấy đi xa.
Không lâu sau, bọn họ lại gặp đám người Hiểu Thiên Tôn, Nghiên Thiên Phi. Sắc mặt Cổ Thần Thái Cực cũng ngạc nhiên nhìn về phía bọn họ, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ầm!
Chiếc thuyền cắm trên mặt đất ngoài thành, hai người trên thuyền bị hất bay ra ngoài. Đợi đến khi bọn họ đứng vững lại, chỉ thấy chiếc thuyền đó lại hóa thành một cây gậy gỗ, đang cắm bên cạnh cái đỉnh lớn của Ngụy Tùy Phong để lại ở ngoài thành.
- Là tấm bản đồ trong đỉnh sao?
Thúc Quân vội vàng vọt tới bên đỉnh, sốt ruột hỏi.
- Chắc chắn không phải!
Sắc mặt Ngụy Tùy Phong nghiêm trọng, lắc đầu, rút cây gậy của Thái Dịch lên, thu đỉnh lớn lại, trâm giọng nói:
- Chúng ta lập tức trở về Thập Vạn Thánh Sơn, đến gặp sư đệ!