Chương 1894: Quái nhân cao gầy
Chương 1894: Quái nhân cao gầyChương 1894: Quái nhân cao gầy
Thập Vạn thánh sơn, đêm khuya.
Tân Mục đứng trên ngọn cây thế giới, chậm rãi hứng lấy đạo lộ rơi xuống từ trên đạo thụ của Thái Dịch.
Kì hạn nửa năm sắp hết, cuộc sống những ngày này của hắn vẫn luôn làm đi làm lại công việc đơn giản này. Tuy nhàm chán, nhưng mỗi lần thu thập đạo lộ, sửa chữa Hắc Sơn nứt ra, dù gì cũng khiến hắn cảm nhận được gánh nặng và trách nhiệm trên vai Thái Dịch.
Nửa năm của hắn chẳng qua cũng chỉ như một ngày, mà Thái Dịch đã ở đây làm được mấy tỷ năm.
Đột nhiên, cành cây đạo thụ của Thái Dịch ở nơi xa trong Đại La Thiên của Chung Cực Hư Không đong đưa, rào rào vang vọng, không biết bao nhiêu giọt đạo lộ bay lả tả, cùng nhau rơi xuống.
Tân Mục thầm giật mình, vội vàng thôi thúc thần thông thu thập tất cả đạo lộ vào trong thùng, nhưng phạm vi bao phủ đạo thụ của Thái Dịch quá rộng, vẫn có vài giọt đạo lộ rơi xuống, rơi lên cây thế giới, bị cành lá của cây thế giới hấp thụ!
Trái tim của hắn chùng xuống, nhìn thì thấy thiếu vài giọt đạo lộ không có gì đáng lo ngại, nhưng hậu quả gây nên thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ!
Dùng đạo lộ sửa chữa Đại Hắc Sơn, cho dù là thiếu một giọt cũng sẽ để lại tai họa ngầm rất lớn, nói không chừng có khi sẽ cho cường giả của vũ trụ kỷ nguyên trước cơ hội, khiến bọn họ có cơ hội trèo qua vũ trụ này!
- Lần này nguy rồi!
Trán hắn toát mồ hôi lạnh, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh. Mặc dù là thiếu vài giọt đạo lộ, nhưng tồn tại của vũ trụ kỷ nguyên trước muốn trèo qua ước chừng cũng cần mấy ngày, hắn chỉ cần kéo dài đến lúc Thái Dịch đến là được rồi.
Chẳng qua là...
- Đạo thụ của Thái Dịch ở trong Chung Cực Hư Không, sao có thể vô duyên vô cớ đong đưa?
Hắn khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ hơi bất an.
Ban ngày, Tần Mục tìm mấy Hắc Sơn bị nứt ra do chấn động, chuyên tâm sửa chữa. Quả nhiên, lúc sửa đến ngọn núi cuối cùng, do thiếu vài giọt đạo lộ, Hắc Sơn kia vẫn chưa khép lại hoàn toàn.
Trên vách đá của Hắc Sơn có một đường nứt dài đến gần hai trượng sáu, hai trượng bảy, vết nứt sâu không đo được!
Tần Mục đứng dưới vách núi, cẩn thận quan sát xung quanh, đánh dấu kí hiệu, nhớ vị trí chính xác của Hắc Sơn, lại mời Hư Sinh Hoa đến, nói:
- Hai ngày gân đây ta phải trấn thủ ở nơi này, trông chừng mọi lúc. Hư huynh, ngươi xách thùng sắt đến ngọn cây thế giới hứng đạo lộ, đạo lộ là mấu chốt để sữa chữa thánh sơn, không thể thiếu một giọt.
Hắn vẫn luôn an tâm khi giao cho Hư Sinh Hoa làm việc, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ vừa hứng vừa uống, có khi còn uống hết sạch đạo lộ!
Hư Sinh Hoa nhìn vết nứt kia một chút, dò hỏi:
- Một mình ngươi canh giữ nơi này có ổn không?
Tần Mục khẽ mỉm cười, biểu hiện vô cùng tự tin:
- Ta chính là tồn tại mạnh mẽ nhất Diên Khang, lần này còn trồng cây thế giới sống trong Thần Tàng, thực lực tu vi lại tăng thêm một bậc, tuy vẫn chưa bằng mười Thiên Tôn, nhưng cũng không thua kém Tứ Sắc Đại Đế. Nếu ta không ngăn cản được, cho dù là ai trong Diên Khang cũng không ngăn cản được. Vả lại, trong vài ngày này, tồn tại thời tiền sử cũng không xuyên qua được, đợi đến khi Thái Dịch quay về là có thể giao lại cho hắn xử lí. Kỳ hạn nửa năm vẫn còn hai ngày, ta chỉ cần canh giữ ở đây hai ngày nữa là được rồi.
Hư Sinh Hoa xách thùng sắt rời đi.
Tân Mục ngồi xuống, đặt Cung Thần ở bên cạnh, yên lặng chờ màn đêm buông xuống.
Đến đêm khuya, đất rung núi chuyển, bên ngoài Diên Khang lại xuất hiện cảnh tượng tận thế. Dãy núi trong Tổ Đình chấn động, Hắc Sơn trước mặt Tần Mục cũng đang chấn động, bên trong ngọn núi vang lên từng tiếng nổ vang ầm ầm, đồng thời phát ra thứ âm thanh răng rắc hệt như tiếng chẻ gỗ. Vết nứt kéo dài sang hai bên, càng ngày càng dài, càng ngày càng rộng, trong vết nứt có thân quang trào ra ra, đứng trước vách núi nhìn vào, trên mặt vách núi này giống như đang mọc ra một con mắt cực lớn.
Chỉ thấy thần quang trong vết nứt đó mù mịt giống như một tròng mắt thật lớn, con người đảo qua đảo lại một lát, sau đó lập tức nhìn thẳng Tân Mục.
Khung cảnh này giống như bên trong ngọn núi đang ẩn giấu một con quái vật vô cùng khổng lồ, trợn mắt nhìn trộm Tần Mục ở bên ngoài.
Đột nhiên, một bóng người đang đi ra ngoài từ trong con mắt lớn mang hình thái ánh sáng trong vết nứt.
Tân Mục nhướn mày, Cung Thần ở ngay bên cạnh hẳn, hắn lại cố gắng nhân nại, không ra tay.
Người từ vũ trụ kia còn chưa qua đây, bây giờ công kích hắn chẳng khác nào hao phí pháp lực của mình, giúp hẳn mở ra một con đường.
Bóng người trong con mắt đó đi rất lâu, mãi vẫn chưa ra khỏi vết nứt của vách núi. Đợi đến lúc mặt trời mọc, bóng người kia biến mất, chỉ còn lại Đại Hắc Sơn nứt ra.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, không lâu sau, Hư Sinh Hoa xách theo thùng nước đi đến, nói:
- Ngọn núi này cần sửa chữa không?
Tân Mục lắc đầu:
- Sửa chữa ngọn núi này thì không đủ đạo lộ để sửa chữa những Hắc Sơn nứt ra khác. Chỉ cần kiên trì thêm một ngày nữa, Thái Dịch sẽ về. Đến lúc đó, dù cho người trong núi đi ra ngoài cũng không tạo ra được sóng gió gì lớn!
Hư Sinh Hoa khẽ cau mày, nhìn về phía vết nứt trên vách núi, chỉ thấy vết nứt đã dài trăm trượng.