Chương 1895: Quái nhân cao gầy (2)
Chương 1895: Quái nhân cao gầy (2)Chương 1895: Quái nhân cao gầy (2)
Mà ở chỗ sâu trong vết nứt có một dấu ấn hình người, dường như đã hòa làm một thể với Hắc Sơn.
Hư Sinh Hoa mơ hồ có chút bất an, xách thùng nước rời đi.
Màn đêm buông xuống, Tân Mục tiếp tục canh giữ trước vết nứt kia, chỉ nghe thấy từ bên trong không ngừng vang lên tiếng răng rắc răng rắc, mà đại nhãn thần quang trong ngọn núi lại càng lớn hơn, vết nứt cũng rộng ra, bóng dáng của người trong mắt cũng cao hơn, rõ ràng hơn lúc trước, dường như lúc nào cũng có thể đi ra từ trong vách núi!
Đến hơn nửa đêm, thần quang bắn ra từ trong vách núi chiếu sáng sáu, bảy dãy núi lân cận, rọi đến từng đường nét, bóng của Tần Mục cũng bị kéo đến rất dài. Mà tròng mắt khổng lồ trong vách núi kia hệt như đang bị kẹp giữa hai nửa vách đang nứt ra của Hắc Sơn!
Mà hình dáng người trong mắt vừa hẹp, vừa cao, chẳng khác đồng tử đang trợn lên là bao.
Gương mặt hắn đã rõ ràng, có thể nhìn thấy trên mặt hắn có rất nhiều đường nét giống như hoa văn của tự nhiên. Mắt cũng giống như quái nhãn trong núi, có điều chỉ có một con mắt.
Lúc này, con mắt đó đang nhìn chằm chằm Tần Mục, không chớp lấy một cái.
Có lẽ hắn đang đi trong vũ trụ hủy diệt, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn, nhục thân của hắn cũng giống như sương mù, liên tục bị phá vụn rồi lại không ngừng tụ lại.
Bước đi trong vũ trụ hủy diệt khiến hắn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại tràn đây hy vọng, hy vọng sống sót.
Hắn không thể đến vũ trụ tương lai thông qua cây thế giới, mà bây giờ, rốt cuộc hắn cũng có thể tiến vào thế giới tương lai kial
Bàn tay Tần Mục nắm chặt Cung Thần, vào thế chuẩn bị, thần kinh căng thẳng, tinh thần căng thẳng, Bá Thể Tam Đan Công bị hắn điều động đến mức cao nhất.
Bầu trời dần dần sáng lên, tên quái nhân cao gầy một mắt trong núi vẫn không thể ra khỏi Hắc Sơn. Mặt trời nhô lên, quái nhãn trong núi biến mất, quái nhân cao gầy cũng biến mắt không thấy đâu.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, khắp người toàn là mồ hôi lạnh, nhưng lại nở nụ cười tươi:
- Cuối cùng cũng kết thúc, hôm nay Thái Dịch nên trở về rồi... Nhưng vào lúc này, một con Chu Tước võ cánh hóa thành ánh lửa đến bên cạnh hẳn, hóa thành hồn phách của Nam Đế, nói với hẳn:
- Đệ đệ, Vân La Đế và thiếu niên đầu to trở về rồil
Tân Mục thầm mừng rỡ, đứng lên nói:
- Đến đúng lúc lắm! Hai tên này đã lâu không trở về, không biết lại bận rộn ở nơi nào rồi!
Hắn đón tiếp Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân, lại chỉ thấy sắc mặt hai người nghiêm túc, vẻ mặt vội vàng, nhanh chóng đi đến, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Xem ra hai người này đã lặn lội đường xa, chỉ sợ đã dùng hết tất cả hơi sức để trở về, trên đường không hề nghỉ ngơi.
Tân Mục nghi ngờ, từ xa nhìn thấy trong tay Ngụy Tùy Phong cầm theo một cây gậy gõ, trong lòng khó hiểu: - Hình như là gậy của Thái Dịch... Sao gậy của Thái Dịch lại ở trong tay bọn họ?
- Mục Thiên Tôn, Thái Dịch bị chủ nhân Di La Cung bắt rồi, đánh rơi xuống lòng sông hỗn độn của thành Ngọc Kinh!
Tuy rằng Thúc Quân đã không chạy nổi nữa, nhưng thần thức vẫn còn rất mạnh mẽ. Thần thức của hắn bộc phát từ xa, truyền tin tức cho Tần Mục, nhanh chóng kể lại cho Tần Mục nghe tất cả những chuyện đã trải qua mà không thể tưởng tượng nổi, ví như chuyện bọn họ bị bao vây ở thành Ngọc Kinh của Tổ Đình, gặp được Thái Dịch, đi theo Thái Dịch qua sông.
Dùng thần thức truyền tin nhanh hơn lời nói nhiều, hơn nữa càng đầy đủ hơn, không sót việc gì. Tân Mục dường như đã tự mình trải qua những chuyện mà bọn họ đã trải qua, thân thể không khỏi chấn động mạnh, lộ ra vẻ khó tin.
Pháp lực của Ngụy Tùy Phong mạnh hơn, cho nên cõng Thúc Quân trên lưng, nhanh chóng bay đến, trâm giọng nói:
- Thái Dịch để lại cây gậy này, nói cái gì mà theo bản đồ cứu hắn, nhưng không hề để lại bản đồ gì đó, ta cũng không biết nên làm gì để cứu hắn!
Tân Mục đỡ lấy hai người, để tránh cho bọn họ té ngã vì sức cùng lực kiệt, thế nhưng trái tim cũng dần trùng xuống.
Thái Dịch mất tích rồi.
Từ một vài hình ảnh mà thần thức của Thúc Quân truyền đến, xem ra thật ra từng con sông hỗn độn trong thành Ngọc Kinh không phải là sông hỗn độn thật, mà là từng lớp khí hỗn độn hình thành lúc vũ trụ hủy diệt, những tồn tại cố gắng xuyên qua sông hỗn độn để lên đất liền chính là cường giả của các vũ trụ thử cưỡng chế đến thế giới hiện tại, thoát khỏi vận mệnh cùng bị hủy diệt với vũ trụi
Thân thông và thủ đoạn khó mà tưởng nỗi của chủ nhân Di La Cung đả thông từng vũ trụ đang bị hủy diệt, tạo thành cảnh tượng tương liên hiếm có của mười sáu thời đại vũ trụ và thành Ngọc Kinh của Tổ Đình.
Hắn đánh Thái Dịch rơi xuống đáy của một con sông hỗn độn lớn trong đó, cũng tức là đánh Thái Dịch vào một thời đại vũ trụ trong đó!
- Thái Dịch rơi vào trong thời đại vũ trụ thứ tư...
Khóe mắt Tần Mục giật giật, nắm chặt cây gậy, đợi đến lúc Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân đứng vững, đột nhiên hắn xoay người rời đi. Ngụy Tùy Phong cũng hơi run run, vội vàng nói:
- Sư đệ, ngươi biết bản đồ của Thái Dịch ở nơi nào không?