Chương 1896: Quái nhân cao gầy (3)
Chương 1896: Quái nhân cao gầy (3)Chương 1896: Quái nhân cao gầy (3)
Tân Mục không đáp, thần thức đột nhiên bạo phát, hóa thành làn sóng vô cùng khủng bố bao phủ Thập Vạn Đại Sơn, quát lên:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, hôm nay phải rời khỏi Đại Hắc Sơn! Một khắc cũng không được ở lại!
- Tất cả mọi người nghe hiệu lệnh của ta, ta chính là quốc sư Tân Mục của Diên Khang, Mục Thiên Tôn! Hôm nay tất cả mọi người phải rời khỏi Đại Hắc Sơn, ai cũng không được ở lại!
Thần thức của hắn hóa thành âm thanh vang vọng, không ngừng rung động trên vùng trời của Thập Vạn Đại Sơn.
Hư Sinh Hoa đang sửa chữa Hắc Sơn bị nứt ra, nghe vậy không khỏi vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Tân Mục. Mà đám người Lam Ngự Điền, Tư bà bà và Văn Nguyên đang bên cạnh cây thế giới ở trung tâm Đại Hắc Sơn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng loạt nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Sau đó, thần thức của Tân Mục truyền thẳng đến đầu bọn họ, hóa thành âm thanh vang lên trong đầu bọn họ, nhanh chóng nói lại đầu đuôi sự việc một lần nữa. Tần Mục trầm giọng nói:
- Thái Dịch bị rơi vào thời đại vũ trụ thứ tư thời tiền sử, Đại Hắc Sơn không có hắn trấn giữ, vị tồn tại tiền sử thứ nhất sẽ thoát khỏi vây khốn! Đêm nay ta sẽ tử thủ nơi này, những người khác dẫn dân chúng rời khỏi nơi đây, không được ở lại!
Mọi người lập tức biến sắc, Lam Ngự Điền đang định phóng người chạy đến chỗ Tân Mục, lại bị Tư bà bà kéo lại, nói:
- Sự việc có nặng có nhẹ, di dời dân chúng Diên Khang trong Đại Hắc Sơn là chuyện quan trọng! Làm chuyện này cho tốt trước đã, xong xuôi rồi hãng đi tìm hẳn!
Lam Ngự Điền lẳng lặng gật đầu. Trong Đại Hắc Sơn, từng vị Thần Nhân hóa thành từng vệt thần quang, bay ra khắp bốn phương tám hướng, đi đến từng vùng định cư của Diên Khang trong Đại Hắc Sơn.
Không lâu sau, một tòa thân thành bay lên bầu trời, hơn mười Thần Nhân nâng thần thành lên, bay ra khỏi thánh địa Hắc Sơn. Nơi xa, Ma Vương Đô Thiên lấy thế giới Hồ Thiên xuống, hóa thành Hồ Thiên Bình, thu những thần thành kia vào bên trong.
Tân Mục nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng yên lòng, nhanh chóng chạy đến trước Hắc Sơn bị nứt, vội vã trải rộng lĩnh vực Linh Thai Thân Tàng, lấy ra trâm cài tóc của Lăng Thiên Tôn ra, liên tục vẫy trâm cài tóc, thi triển từng chiêu thần thông Bất Dịch để tăng tường uy lực của thần thông Bất Dịch lên người và trong lĩnh vực Thần Tàng của bản thân!
Người hắn lóe lên, thi triển các loại đại thân thông, các loại phong cấm trước và sau núi.
Người mù đi đến bày phong cấm cùng hắn, Tân Mục ngẩng đầu nhìn hắn, môi mấp máy.
Người mù cười nói:
- Mục Nhi, ngươi cảm thấy ta có thể nhìn ngươi một mình chịu chết sao?
Tân Mục không nói nữa, hai người nhanh chóng bố trí.
Hai người bố trí từ lúc trời còn sáng rõ đến lúc mặt trời lặn, cuối cùng mới bố trí ổn thỏa các loại sát trận. Người mù thở phào. nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, cười nói:
- Năm đó Thiên Sư Yên Vân Hề của Khai Hoàng dùng trận pháp chiến đấu với Địa Mẫu Nguyên Quân, khiến thiên hạ chấn động. Ha ha, là tông sư trận pháp của Diên Khang là ta cũng không thể thua kém nàng được.
Hắn hào khí vạn trượng.
Lúc này Tân Mục mới chú ý đến, phía sau mình toàn là người.
Sau khi di dời dân chúng Diên Khang khỏi nơi này xong xuôi, đám người Hư Sinh Hoa, Lam Ngự Điền, người câm, người què, Tư bà bà, Yên Nhi, còn có Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân, thái tử U Minh, Minh Hoàng, Nam Đế, đều chạy đến nơi này.
Tân Mục cảm động, thế nhưng đột nhiên lại sa sâm mặt mày, không cảm xúc nói:
- Tất cả mọi người đi đi, đừng ở lại đây khiến ta phân tâm. Hư huynh, ngươi đứng trên cây thế giới, đừng để thiếu một giọt đạo lộ nào.
Người què nhướn mày, cười khinh nói: - Hắc Sơn này là của ngươi hả? Què gia đây muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngươi quản được ta sao?
Tân Mục chỉ tay một cái, vô số phù văn truyền tống cuốn lấy người què nhanh chóng rời đii
Người què liên tục gào thét, cố gắng phá bỏ thần thông truyền tống của hắn. Hiện tại, hắn chính là thần trộm mạnh nhất thiên hạ, dù là Lam Ngự Điền cũng kém hắn một chút, dù là thần thông truyền tống cũng không thể làm gì được hắn.
Tân Mục bấm ngón tay liên tục, người què vừa mới thoát khỏi thần thông truyền tống lại bị chuyển vào bên trong một Đại Uyên Quy Khư.
Tốc độ của người mù gia tăng lên đến cực điểm, cố gắng thoát ra trước khi Đại Uyên Quy Khư bộc phát. Thế nhưng, hết Quy Khư này đến Quy Khư khác liên tục bao trùm lên nhau, chẳng mấy chốc đã bao trùm hết người què.
Tân Mục đưa tay vạch một đường, không gian nứt ra một khe hở, nuốt trọn cả người què và Đại Uyên Quy Khư.
Hắn không hề muốn khiến người què bị thương, mà chỉ muốn đưa người què đi, bởi vì Đại Uyên Quy Khư này chỉ có thể nuốt, mà không thể tiêu hóa. Đợi đến khi Tân Mục đưa người què đến khoảng cách an toàn thì sẽ thả hắn ra ngoài.
- Các ngươi cũng muốn ta phải tiêu hao pháp lực, đưa từng người một rời đi hay sao?
Tần Mục nhìn quanh một vòng, khẽ khàng hỏi.
Ai nấy đều bối rối, người què là người khó đối phó nhất trong bọn họ, nhưng lại bị Tân Mục dễ dàng đưa đi, đổi lại là bọn họ, chỉ sợ cũng giống như thế.
Đột nhiên Tư bà bà quay người, quát lên:
- Chúng ta đi! Ai cũng không được ở lại! Nếu dám ở lại, lãng phí pháp lực của Mục Nhị, lão nương sẽ đánh chết hắn!