Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1852 - Chương 1897: Vị Khách Lén Đáp Xuống

Chương 1897: Vị khách lén đáp xuống Chương 1897: Vị khách lén đáp xuốngChương 1897: Vị khách lén đáp xuống

Mọi người lần lượt rời đi, Ngụy Tùy Phong do dự một chút rồi cũng lôi kéo Thúc Quân rời đi theo. Chiến lực của hắn kém hơn Tân Mục, lần này lại hao phí quá nhiêu pháp lực khi chạy về từ thành Ngọc Kinh của Tổ Đình, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Nếu hắn ở lại nơi đây sẽ chỉ khiến Tân Mục phân tâm.

- Sư đệ, đừng tăng cường cảnh giới của mình lên cảnh giới Ngọc Kinh!

Ngụy Tùy Phong quay đầu:

- Ngọc Kinh là một cạm bẫy! Tu luyện tới cảnh giới Ngọc Kinh chính là giúp chủ nhân Di La Cung tăng cường thực lực, để hắn nhanh chóng đáp xuống!

Thái tử U Minh không rời đi cùng mọi người, pháp lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nếu đơn giản so về pháp lực, hắn còn trên cả Âm Thiên Tử.

Tân Mục liếc hắn một cái, lắc đầu nói:

- Thái tử, thần thông của ngươi kém xa ta, cho dù pháp lực có thể chống lại ta, nhưng ta chỉ cần dùng một chiêu đã có thể hạ gục ngươi.

Suy nghĩ trong đầu Tân Mục lưu chuyển, thi triển ra thần thông Đạo Cảnh thứ hai mươi ba Trọng Thiên, Thái Cực Diễn Biến Âm Dương Hành, sau đó nói:

- Hiểu chưa?

Thái tử U Minh quan sát tỉ mỉ, vẻ mặt xấu hổ, chắp tay xoay người rời đi.

Tân Mục xóa bỏ thần thông, nói với Nam Đế Chu Tước còn chưa rời đi:

- Tỷ tỷ, cơ thể ngươi chưa khôi phục, không có nhiều chiến lực, đừng ở lại nơi đây. Yên Nhi, dẫn mẫu thân ngươi tới Thiên Âm Giới, xin Thiên Âm nương nương tái tạo lại thân thể cho nàng.

Nam Đế Chu Tước do dự chốc lát, nói:

- Ngươi cố bảo trọng.

Ánh mắt Tân Mục lại dừng lại trên người Minh Hoàng, vươn tay lấy một thân thể khác được luyện chế từ cành cây thế giới, nói:

- Minh Hoàng Diên Khang, ngươi đi gặp Duyên Tú Đế đi, Duyên Tú Đế sẽ sai người dẫn ngươi đi gặp Xích Hoàng, mà Xích Hoàng cũng chỉ còn lại tư duy có thể nhập vào thân thể này thôi. Sau khi gặp Xích Hoàng, các ngươi hãy cùng đến Thiên Âm Giới một chuyến, Thiên Âm nương nương sẽ truyền sinh mệnh vào thân thể này.

Minh Hoàng nhíu mày nói:

- Năm đó ta chính là Thiên Đế của thời đại Xích Minh, trận chiến này, ta đánh cùng ngươi...

Tân Mục lắc đầu:

- Ta là Mục Thiên Tôn, bảo ngươi đi, ngươi không đi sao?

Minh Hoàng do dự một chút, xoay người rời đi.

Người câm đi tới, cắm Lưu Ly Thanh Thiên Tràng ở trước mặt hắn, xoay người rời đi.

Người mù nhìn người câm, sau đó lại nhìn Tân Mục, có chút do dự. Tân Mục nở nụ cười:

- Mù gia gia yên tâm, ta sẽ thôi thúc trận pháp của ngươi đến cực hạn để tồn tại thời tiền sử kia biết rõ sức mạnh của ngươi!

Người mù thấp giọng nói:

- Cẩn thận. Nếu như không đánh lại được thì, thì...

Hắn ép giọng nói xuống thấp hơn: - Thì chạy! Trước kia người què từng dạy ngươi, đánh không lại thì chạy, không được để mất mạng. Cho dù ngươi có chạy thì cũng không ai có tư cách oán trách ngươi không dùng tính mạng để bảo vệ bọn họ. Trời sập cũng không thể để một mình ngươi chống đỡ, trời sập cũng không phải do ngươi làm sập, chỉ cần sống sót thì sẽ có hi vọng...

Hắn còn rất nhiều lời muốn dặn dò Tần Mục, nhưng giọng nói của Tư bà bà từ đẳng xa truyền đến, hô hoán hắn, người mù đành phải chạy nhanh đuổi theo bọn họ.

Tần Mục trầm tĩnh lại, nhìn nắng chiều tắt dần.

Hắn cắm cây gậy của Thái Dịch trên mặt đất, lấy một phiến lá liễu ra dán trên mi tâm của mình, đó chính là lá cây đạo thụ của Thái Dịch.

Hắn ngồi trên mặt đất, bình tĩnh đối mặt với dãy núi nứt ở phía trước. Ánh chiều tà chuyển từ trước ngực qua cằm hắn, dần dần biến mất, bóng tối bao trùm lấy gương mặt hắn, che phủ hai mắt hắn.

Trên cây thế giới trong trung tâm Thập Vạn thánh sơn, Hư Sinh Hoa tắm trong ánh chiều tà. Lúc này, Lam Ngự Điền cũng chạy tới, sóng vai đứng chung một chỗ với hắn.

- Lúc trước có Thái Dịch trấn giữ nơi này, cho dù Đại Hắc Sơn bạo động kịch liệt như thế nào thì lòng người vẫn ổn định.

Hư Sinh Hoa tỏ vẻ bình tĩnh nói:

- Giờ đây không có Thái Dịch, lòng người loạn, lòng tin không còn, lúc này mới nhận ra Thái Dịch là một trụ cột vững vàng.

Lam Ngự Điền nói:

- Khi hắn ở đây, có vài người không cảm nhận được tồn tại của hắn, cũng không nhìn ra tác dụng của hẳn. Đến khi hẳn không còn ở đây nữa, người ta mới cảm thấy mất đi một người đáng tin cậy. Mà Tân Mục, hiện tại đang trở thành người đáng tin cậy này.

Hư Sinh Hoa nói khẽ:

- Hắn giữ lại ta vì biết đạo tâm của ta đủ mạnh, không có điểm yếu, là đáng tin nhất. Ta sẽ không bị đạo lộ cám dỗ. Lam Ngự Điền, tại sao ngươi cũng ở lại?

Lam Ngự Điền nở nụ cười, nhìn về phía Tần Mục bên kia, nơi đó đã bị bóng tối bao trùm:

- Nếu hắn không thể thắng trận chiến này, ta sẽ kế thừa trách nhiệm của hắn, trở thành người đáng tin cậy ở thời đại này!

Giọng nói của hắn dần dần trầm thấp, cũng rất kiên định:

- Ta sẽ từ bỏ con đường của mình, buộc bản thân trở thành... Ngự Thiên Tôn!

Ánh chiều tà lướt qua người bọn họ, nhường chỗ cho bóng tối bao phủ.

Từng ngôi sao hiện lên trên đỉnh đâu bọn họ, chòm sao lấp lánh ánh sáng.

Tâng tâng Hư Không dần dân buông xuống, đạo thụ của Thái Dịch lại xuất hiện lần nữa, đạo lộ trên lá cây nhỏ giọt xuống.

Cùng lúc đó, bên trong Thập Vạn Hắc Sơn, một dãy Đại Hắc Sơn bị nứt lóe sáng, thần quang phun trào, khe hở ở giữa hóa thành một con mắt khổng lồ!
Bình Luận (0)
Comment