Chương 1927: Kiếm Đạo ngập trời cao, đạo tâm sáng như tuyết (3)
Chương 1927: Kiếm Đạo ngập trời cao, đạo tâm sáng như tuyết (3)Chương 1927: Kiếm Đạo ngập trời cao, đạo tâm sáng như tuyết (3)
Khai Hoàng nhìn tay trưởng thôn, bàn tay đó vẫn đang run rẩy, còn không thể nắm chặt thanh kiếm của mình. Hắn trầm giọng nói:
- Nhưng ngươi chưa từng nghĩ tới, Mục Thiên Tôn không phải do ta dạy dỗ. Kiếm Đạo của hẳn là do ngươi dạy, ngươi mới là sư phụ của hắn. Trong lòng hắn vốn dĩ không có vị thân nào cả, Kiếm Đạo của hắn cũng không có vị thần như ta cản đường.
Trưởng thôn Tô Mạc Già khàn khàn nói:
- Kiếm Đạo của hắn chưa tu luyện tới cảnh giới cao thâm, bởi vậy khó mà nhìn thấy vị thân ngươi ngăn cản ở phía trước...
- Sail Ánh mắt Khai Hoàng dừng lại trên mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói:
- Kiếm Đạo của hắn đã đến hai mươi chín Trọng Thiên.
Trưởng thôn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy Kiếm Đạo bao la của Tân Mục đã biến thành khí hỗn nguyên, thi triển ra chiêu thức đại thần thông Nhất Khí Hỗn Nguyên Đạo Đồng Du!
Đó không chỉ là lý giải về đại đạo thần thông, mà còn là lý giải về cả Kiếm Đạo của Tần Mục!
Trọng Thiên thứ hai mươi chín của Kiếm Đạo cứ thế được thi triển trong tay Tần Mục, lấy Kiếm Đạo trình bày và giải thích đại đạo Thái Sơ, song lại cực kỳ hài hòa và hoàn mỹ!
- Thiên tài Kiếm Đạo này là nhờ ngươi dạy, ngươi bồi dưỡng, ta không dạy được.
Bàn tay Khai Hoàng đè chuôi Vô Ưu Kiếm lại, trầm giọng nói:
- Ngươi có thể dạy dỗ được đệ tử có một không hai như vậy, nhưng ở trước mặt ta, ngay cả kiếm cũng không dám xuất ư? Là ngươi nói cho hắn biết hắn là Bá Thể, là ngươi bồi dưỡng hắn có lòng tin vô địch, là ngươi chỉ dạy hắn đối nhân xử thế như thế nào, hắn không có vị thần nào trong lòng chính là vì có ngươi bồi dưỡng. Chẳng lẽ sư phụ như ngươi lại không làm được sao? Rút kiếm!
Đôi mắt trưởng thôn ngày càng sáng, bàn tay ngày càng vững.
Đột nhiên một tiếng keng vang lên, trưởng thôn rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang bay đầy trời!
Khai Hoàng rút Vô Ưu Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang va chạm, hai bóng dáng tấn công lẫn nhau, đan xen qua lại.
Khai Hoàng dừng bước, sau lưng, trưởng thôn Tô Mạc Già tóc trắng xoá, thu kiếm vào vỏ, cơ thể vững vàng đứng đó.
Phụt phụt phụt...
Trăm ngàn vết thương do kiếm để lại trên người trưởng thôn vỡ ra, khí huyết dồi dào nổ tung những vết thương này khó mà áp chế.
Hắn nở nụ cười, cơ thể lắc lư, đột nhiên ngã xuống đất.
Khai Hoàng cắm Vô Ưu Kiếm vào trong vỏ, một sợi tóc ngay thái dương từ từ rơi xuống. Hắn quay đầu lại nói:
- Tô Mạc Già, ngươi đã thoát khỏi cái bóng của ta, có thể coi như đạo hữu Kiếm Đạo rồi.
Trưởng thôn bị kiếm của hắn đả thương đến phổi, thở hổn hà hổn hển, nhưng lại cười rất vui vẻ giống như một đứa trẻ, lăn lộn trong bùn máu, lật tới lật lui thanh kiếm trong ngực mình.
Khai Hoàng lắc đầu, rời khỏi Thiên Âm Giới.
Yên Vân Hề và Đế Thích Thiên vội vàng đuổi theo hắn, Yên Vân Hề nói nhỏ:
- Bệ hạ nhường hắn sao? Hắn cắt đứt sợi tóc của ngươi, với thực lực của hắn chắc chắn không thể nào làm được.
Khai Hoàng lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ta nhường hắn về tu vi, nhưng không nhường về Kiếm Đạo. Kiếm Đạo chính là đại đạo công kích, hắn có tư cách, có thực lực chém đứt một sợi tóc của ta.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, nói:
- Ta không muốn trở thành mười Thiên Tôn trên lĩnh vực Kiếm Đạo. Hiện tại không muốn, tương lai cũng không muốn.
- Mười Thiên Tôn trên phương diện Kiếm Đạo?
Yên Vân Hề giật mình, hiểu rõ ý của hẳn. Kẻ đến trước giam cầm, nắm chắc quyền lực, nắm chắc tài nguyên, khống chế tất cả, để kẻ đến sau không có hi vọng vượt qua hắn, đó chẳng phải là mười Thiên Tôn hay sao?
Khai Hoàng có nhường trưởng thôn Tô Mạc Già một chiêu hay không, Yên Vân Hề không hề nhìn ra, cho dù Khai Hoàng hay là trưởng thôn thì trình độ Kiếm Đạo cũng vượt qua nàng rất nhiều.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được loại tâm cảnh này của Khai Hoàng, tâm cảnh của người thành đạo.
Mười Thiên Tôn không thể với tới cảnh giới này.
Đế Thích Thiên Lý Du Nhiên quay đầu nhìn về Thiên Âm Giới, bên trong Tổ Địa Đạo Hỏa của Thiên Âm Giới, một bóng dáng vĩ đại, hùng tráng sừng sững đứng trong tầng tâng Đạo Hỏa, Đạo Cảnh ngày càng thâm sâu.
Hắn có thể cảm nhận được đại đạo Chú Tạo đang không ngừng tiến lên, không ngừng hoàn thiện.
Hắn đã không còn là đệ nhất thiên công nữa.
Có kẻ đến sau vượt qua hắn, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng vui vẻ.
Tân Mục thu kiếm, đáp xuống đất, cảm ơn Tứ Đế đã giúp đỡ, đến khi cảm ơn Đông Đế Thanh Long, Đông Đế cười nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi nợ ta một ân tình, không có khí huyết của ta giúp đỡ, ngươi không thể luyện thành thanh kiếm như vậy. Uy lực của bảo kiếm còn vượt xa bảo vật của Thiên Tôn, ân tình này lớn quá, sau này ngươi phải trả lại ta một ân tình mới được.
Tân Mục đồng ý, nói:
- Muốn giấy nợ không?
Đông Đế đang muốn đồng ý, Thiên Âm nương nương lặng lẽ giật áo hắn, thấp giọng nói: - Đừng lấy! Lần trước Hồng Thiên Tôn đòi hẳn viết giấy nợ, ta chính mắt thấy Hồng Thiên Tôn không thể lôi giấy nợ ra, Tân Mục sống chết không chịu thừa nhận rồi giết chết Hồng Thiên Tôn, hồn phi phách tán!