Chương 1928: Một mình tới Ngọc Kinh
Chương 1928: Một mình tới Ngọc KinhChương 1928: Một mình tới Ngọc Kinh
Đông Đế Thanh Long rùng mình một cái, cố nở một nụ cười, nói:
- Thiên Tôn có thể ghi nhớ trong lòng. Còn giấy nợ gì gì đó thì thôi bỏ đi.
Tân Mục thở dài:
- Vậy thì tiếc quá.
Đông Đế không biết lời này của hắn là có ý gì, cáo từ rời đi.
Tân Mục đưa mắt nhìn hắn đi xa dần, thầm hối hận:
- Viết giấy nợ cho hắn, sau này hắn không lấy ra được, ta có thể không nhận, cứ theo quy củ mà làm. Nhưng không viết giấy nợ, hắn làm ầm lên, ta lại phải trả hắn một ân tình, từ trước đến nay ta rất chú trọng lời hứa... Hắn cảm ơn Nhị Đế Huyền Vũ, Huyền Đế cười nói:
- Bọn ta và đại pháp sư đã có giao ước từ lâu, cho nên đến đây giúp đỡ, đâu cần nói lời cảm ơn? Phu thê bọn ta còn chưa cám ơn Thiên Tôn đã chăm sóc khuyển tử ấy chứ.
Tân Mục nghiêm mặt nói:
- Những năm nay Lưu Ly Thanh Thiên Tràng rơi vào tay ta, không nói mà đã lấy, trong lòng rất xin lỗi hiền phu thê.
Vũ Đế cười nói:
- Thất phu vô tội, ngọc báu có tội, Thiên Tôn lấy đi Thanh Thiên Tràng là vì giúp khuyển tử chặn kiếp nạn.
Phu thê hai người cùng nhau rời đi.
Tân Mục đi tới trước mặt Tây Đế Bạch Hổ, cười nói:
- Tỷ tỷ vừa thổi kèn lệnh, kích phát khí huyết của Đông Đế, đúng là khí thế của Thần Lai.
Tây Đế cười khanh khách nói:
- Đông Đế tính toán chút việc cỏn con đó là kẻ lòng dạ hẹp hòi, không biết tại sao tỷ tỷ Nam Đế lại mù quáng yêu hắn. Ta cũng thấy hắn bỏ công mà không bỏ sức, cho nên tới giúp ngươi. Ngươi không cần cảm ơn ta, lần trước ngươi đã từng cứu tat
Nàng hóa thành một vệt kim quang, biến mất không thấy tăm tích.
Tần Mục thi lễ với tất cả thiên công, trận sư và kiếm sư tới trợ trận, mấy vạn người đáp lễ, người đứng đầu là Ngu Uyên Sơ Vũ, cười nói:
- Quốc sư, giúp ngươi luyện kiếm, bọn †a cũng thu hoạch không ít, sau này nếu Kiếm Đạo có thể tiến thêm bước nữa, chắc chắn là nhờ công lao luyện kiếm lần này!
Bọn họ lần lượt rời đi.
Tân Mục thấy Giang Bạch Khuê và Diên Phong Đế cũng định đứng dậy rời đi, nói:
- Bệ hạ, sư đệ, sau khi các ngươi tới Dao Đài thì hãy đến Thiên Hải trước, cảm ngộ Thiên Tâm ở Thiên Hải. Còn Trảm Thần Đài thì đã rơi vào tay Tường Thiên Phi, Tường Thiên Phi mang Trảm Thần Đài đi, ngay cả Khai Hoàng cũng không kịp leo lên Trảm Thần Đài. Các ngươi bình tĩnh đừng nóng vội, để ta nghĩ biện pháp.
Giang Bạch Khuê nói:
- Sư huynh, ngươi không tu luyện pháp môn Tiên Thiên và Hậu Thiên mà lão sư tiều phu truyền thụ cho sao? Pháp môn này có khả năng tu thành cảnh giới Đại Thiên Đình cao nhất.
Tân Mục do dự một chút, cực kỳ tò mò về phương pháp tu luyện bảy mươi hai Bảo Điện, ba mươi sáu Thiên Cung của Thánh Nhân tiều phu, đồng thời cũng rất muốn tu luyện. Nhưng tu luyện phương pháp này chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, nếu không Giang Bạch Khuê cũng sẽ không kẹt ở cảnh giới Dao Trì đến tận bây giờ.
Thánh Nhân tiều phu tu luyện ba trăm sáu mươi Thiên Cung, ba trăm sáu mươi loại đại đạo Hậu Thiên thì lại càng tốn nhiều thời gian hơn.
Với trí tuệ đời này của hắn, chỉ sợ chưa chắc có thể tu thành Thiên Tâm, chớ nói đến Trảm Thần Đài.
Giang Bạch Khuê thấy hắn không muốn học, cũng không cố ép, lập tức dời đi cùng Diên Phong Đế.
Tần Mục lại tiễn Diêm Vương, từ biệt Nam Đế, nói:
- Tỷ tỷ, ta muốn mượn dùng Tổ Địa Đạo Hỏa một thời gian.
Nam Đế nói: - Ngươi cứ cầm đi, cái tổ địa này đã không còn là của ta nữa rồi.
Tân Mục hơi giật mình, Nam Đế cười nói:
- Ta đã chết một lần, không còn liên quan gì đến Tổ Địa Đạo Hỏa nữa. Tổ địa bị Hỏa Thiên Tôn cướp đi, rồi lại được Nguyệt Thiên Tôn đoạt lấy, hiện tại rơi vào tay ngươi, còn được thiên công luyện hóa, đã sớm không còn liên quan gì đến ta. Ta thật vất vả mới thoát khỏi thân phận Cổ Thần, làm sao có còn có thể lưu luyến nơi cũ này nữa?
Nàng vốn có tính cách hào phóng cởi mở, lần này chết đi sống lại còn cởi mở hơn lúc trước rất nhiều.
Tân Mục cười ha hả nói:
- Đúng là chỉ có tỷ tỷ hào sảng nhất, ngay cả Tổ Địa Đạo Hỏa cũng vứt đi như giày cũ vậy, thế thì tại sao tỷ tỷ nhất định phải thu thân hồn của mình lại? Nam Đế Chu Tước sâm mặt lại, thản nhiên nói:
- Bạch Ngọc Quỳnh nói nàng không phải là ta, nhưng nàng lại là ta. Mục đệ, mặc dù ngươi là Đại Pháp Sư vạn kiếp bất diệt, có thể hồi sinh linh hồn, nhưng ta vẫn thấy rõ ràng cảm ứng giữa hai hồn thiên địa và thần hồn. Sau khi hồi sinh, ta đã có thể cảm ứng rõ ràng được "một ta khác”, cảm ứng được Bạch Ngọc Quỳnh. Mà nàng cũng có thể cảm ứng được ta. Ta có một linh cảm, trong tương lai bọn ta sẽ lại quay về là một thể.
Nàng chỉ cười một tiếng, nói:
- Mục đệ, Nam Đế Chu Tước ta chỉ sống một kiếp, hiện giờ là kiếp thứ hai. Còn Bạch Ngọc Quỳnh, nàng còn thiếu hai kiếp mới được hai trăm kiếp. Đến lúc bọn ta quay về một thể, ta vừa là Nam Đế, vừa là Bạch Ngọc Quỳnh. Đến khi đó, bọn ta hồi tưởng lại những khổ nạn của bản thân trong hai trăm kiếp lịch kiếp, đạo tâm viên mãn, chắc sẽ hiểu ý mà cười một tiếng.