Chương 1981: Trận chiến của những người thành đạo (3) Hiểu Thiên Tôn mỉm cười nói:
Chương 1981: Trận chiến của những người thành đạo (3) Hiểu Thiên Tôn mỉm cười nói:Chương 1981: Trận chiến của những người thành đạo (3) Hiểu Thiên Tôn mỉm cười nói:
- Trong cơ thể hắn có năm loại đại đạo, ngươi không hiểu, đúng không? Năm loại đại đạo này, thứ nhất là Thái Dịch, thứ hai là Thái Sơ, thứ ba là Thái Thuỷ, thứ tư là Thái Tố, thứ năm là Thái Cực. Đó là vì ngươi không hiểu, cho nên mới không thể giết hắn. Mà ta, là Thái Sơ.
Khí tức của hắn bành trướng một cách điên cuồng, từng tòa Thiên Cung sau đầu bắn ra, tạo thành một Đại Thiên Đình gồm ba mươi sáu Thiên Cung và bốn mươi bảy Bảo Điện!
- Nếu ngươi không thể giết chết hắn thì còn có phụ thần của ngươi.
Hiểu Thiên Tôn mỉm cười:
- Là nhi tử của ta, ngươi là người xuất chúng nhất, ta thừa nhận, trước kia ta đã coi thường ngươi.
Hạo Thiên Tôn nở nụ cười, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm, nồng đậm đến mức không tan ra được. Phía sau hắn, chí bảo đồng hành của Thần Nữ Thái Tố bắt đầu thay đổi, chuyển hóa về phía Thiên Luân Vạn Đạo.
- Không chỉ trước kia ngươi coi thường ta, mà hiện tại ngươi cũng đang coi thường tal
Lúc trước, đòn tấn công của Hạo Thiên Tôn là thần thông, mà hiện tại, chí bảo đồng hành của Thái Tố đã biến thành Thiên Luân Vạn Đạo, hơn nữa còn là chí bảo. sinh ra trong trứng Thái Tố!
- Phụ thần, chí bảo của ngươi đã bị Thái Đế trấn áp trong Chung Cực Hư Không, không có chí bảo, không có trợ thủ, ngươi chỉ có thể chịu chết!
Hạo Thiên Tôn giơ tay lên bắt lấy Thiên Luân Vạn Đạo, bay lên trời!
Trên con sông Hỗn Độn thứ ba, chân Tân Mục đạp thuyền nhỏ do gậy Thái Dịch biến thành, bàn tay chống đỡ cây thế giới của bản thân, nhục thân của be bét máu, thở hổn hển từng đợt một.
Trong hơi thở gấp gáp của hắn trộn lẫn với bọt máu.
Quả thật thần thông nhập đạo Trọng Thiên tầng thứ ba mươi của Hạo Thiên Tôn vô cùng lợi hại, nhưng trong ánh gương Thiên Luân đòn tấn công cuối cùng của hắn, Tần Mục nhìn thấy Thiên Luân Vạn Đạo vẫn chưa phân tích ra năm mạch khoáng lớn trong Tổ Đình của hắn, do đó ý thức vẫn còn có cơ hội sống.
Đòn tấn công cuối cùng của hắn thôi thúc năm mạch khoáng lớn trong Tổ Đình, cưỡng ép kích phát sức mạnh chứa đựng †rong năm khoáng mạch này. Vào lúc nguy cấp nhất, thậm chí cả sức mạnh mạch khoáng Thái Dịch cũng bị hắn thôi thúc, cuối cùng đã chặn được một chiêu này, không bị Hạo Thiên Tôn giết chết.
- Đúng là sau khi thành đạo thì thực lực vô cùng mạnh mẽ, ta không thể địch lại...
Hắn ngã xuống, để cho thuyền nhỏ tùy ý trôi theo dòng nước.
Không biết đã qua bao lâu, lúc này Tần Mục mới khôi phục được một chút sức lực. Đột nhiên, dòng sông nổi sóng to gió lớn. Đó là dao động khi Hạo Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn đánh nhau phát ra tấn công tới nơi này, thuyền nhỏ có thể bị lật bất cứ lúc nào!
Tân Mục chật vật đứng dậy, khống chế thuyền nhỏ chạy về phía bờ bên kia.
Trong hỗn độn mênh mông, mắt dọc giữa mi tâm của hắn mở ra, quan sát diễn biến của vũ trụ dưới con sông Hỗn Độn thứ ba, tìm kiếm đường đi. Hơn mười ngày sau, hẳn đã tìm đến được bờ bên kia, ngẩng đầu nhìn lại, lại là một con sông Hỗn Độn khác xuất hiện trước mắt.
- Chỉ còn hai con sông...
Hắn nghỉ ngơi một chút, vết thương trên người đã tốt hơn rất nhiều, sau đó leo lên thuyền nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đã không còn quan tâm đến kết quả trận chiến giữa Hạo Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn như trước nữa. Hiện tại, hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là tìm Di La Cung, đến gặp chủ nhân Di La Cung, hỏi hắn tất cả về thành Ngọc Kinh.
Nếu như có thể sống sót trở về, vậy thì hắn còn phải ở lại trên sông Hỗn Độn do vũ trụ thứ tư biến thành một thời gian, lần theo dấu vết tung tích của Thái Dịch.
Từng ngày trôi qua, một mình Tân Mục chèo thuyền nhỏ đi về phía trước, mà vết thương của hắn gần như đã lành hẳn. Hắn có được cảnh giới Dao Trì hoàn chỉnh, có thể sản sinh ra nguyên dịch Hồng Mông rất có lợi cho việc chữa trị nhục thân và tổn thương nguyên thần trong Dao Trì.
Hắn đã đến con sông Hỗn Độn cuối cùng, đi thuyền vào sông.
- Vượt qua dòng sông này, hẳn là Di La Cung...
Cách đó không xa, một gốc đạo thụ khẽ dừng lại, cuối cùng cũng đến được bờ đối diện của con sông Hỗn Độn cuối cùng. Một bà lão bước xuống khỏi gốc cây, lưng còng đến mức khuôn mặt nàng gần như dán sát trên mặt đất.
Nàng là Tường Thiên Phi, sau bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng đã đến được đây.
Nàng run rẩy bước xuống gốc cây, lảo đảo di chuyển về phía Di La Cung một cách khó khăn. - Thái Đế.
Đột nhiên sau lưng nàng vang lên một giọng nói, Tường Thiên Phi cố gắng quay đầu lại, đột nhiên thân thể nhẹ đi, bị một bàn tay xách lên.
Tường Thiên Phi cố gắng ngẩng đầu, đôi mắt vì tuổi già nên trở nên mờ mịt, thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Tần Mục.
- Mục Thiên Tôn...
Tường Thiên Phi giấy giụa một phen, cố gắng vung hai thanh Trảm Thần Huyền Đao lên để giết Tân Mục, nhưng mà hiện tại nàng gần như không nhấc nổi hai thanh Thần Đao đó.
Hai thanh Thần Đao đó cũng mất đi tất cả thần lực, rũ xuống một cách vô lực.
Tân Mục mở lòng bàn tay gây gò của nàng ra, lấy hai thanh Thân Đao xuống, sau đó xách Tường Thiên Phi đi đến bờ sông.
Tường Thiên Phi cố gắng giãy giụa, xé rách cổ áo hẳn, giọng nói khàn khàn:
- Buông ta ra, ta muốn đi gặp chủ nhân Di La Cung, ngươi không thể giết ta Mục Thiên Tôn, ta là khách của chủ nhân Di La Cung...
- Xin lỗi, Thái Đế.