Chương 2078: Bách luyện không chết (2)
Chương 2078: Bách luyện không chết (2)Chương 2078: Bách luyện không chết (2)
Vân Thiên Tôn ngẫm nghĩ, nói thầm:
- Dường như Khai Hoàng có oán niệm gì đó với Mục Thiên Tôn.
Mặc dù hẳn đang ở Đại La Thiên, mượn thần thức của Thái Đế để hiểu rõ chuyện thiên hạ, nhưng chuyện xảy ra ở trong Vô Ưu Hương thì hắn không biết, mà việc Tân Mục đại náo Vô Ưu Hương cũng đâu chỉ dừng lại ở vấn đề bất cẩn đơn giản như vậy.
Vân Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Thái Đế có hạn chế của hắn, thần thức của hắn lạc ấn ở trong Chung Cực Hư Không, còn đạo pháp thần thông của đời sau mà hắn học đều rất khó lạc ấn trong Chung Cực Hư Không, chỉ cần không thể lạc ấn ở nơi đây thì có thể nói là không thể nào học được. Hơn nữa, nguyên thần của hẳn ở bên ngoài, bị nhốt ở trong thần thông Bất Dịch, trong này chỉ còn lại thần thức. Những thứ hắn học được trong mấy năm này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Tạo Hóa Huyền Công cũng coi như một trong số ít những thứ mà hắn có thể học được. Nhưng ta thì khác.
Hắn thản nhiên nói:
- Nguyên thần của ta ở đây, mà công pháp đặc biệt của ta - Tử Tiêu Bích Lạc Công có khả năng kết hợp với tất cả mọi thứ. Những thứ hắn không thể học được, cuối cùng đều hời cho ta. Nhưng mà ta cũng có nhược điểm, đó là không có nhục thân.
Hắn lại thở dài nói:
- Nhục thân chính là căn bản của đạo, cho nên mới nói thân tử đạo tiêu, nhục thân chết rồi, đạo hạnh cũng biến mất... Mặc dù chúng ta đã đến được bước người chết mà đạo không biến mất, nhưng không có nhục thân thì cũng khó mà tiến bộ, không thể nào tăng tu vi được, bởi vậy đến bây giờ ta vẫn còn ở cảnh giới Đế Tọa.
Hắn cũng không hiểu được tu vi trước mắt của mình đã đến bước nào rồi:
- Nhưng mà ta lại có đạo thụ, còn có đạo quả, ta có thể cảm nhận được dường như bản thân đã thành đạo rồi, nhưng lại cũng hệt như chưa thành đạo, bởi vậy nên luôn luôn có một loại cảm giác suy tính thiệt hơn. Có lẽ chỉ có quay trở lại nhục thân, ta mới có thể hiểu được cảnh giới của mình.
Khai Hoàng nói:
- Nhục thân của ngươi đã được Mục Thiên Tôn cứu ra rồi, cất giấu ở trong mi tâm mắt dọc của bản thân. Ngươi không cần tìm kiếm nhục thân mới. Mi tâm mắt dọc của hẳn cực kỳ ghê gớm, sức mạnh của Hạo Thiên Tôn cũng không thể nào tổn hại được con mắt đó.
Vân Thiên Tôn lo lắng:
- Nhưng bây giờ Mục Thiên Tôn đã bị Hạo Thiên Tôn bị bắt đi, chưa rõ sống chết...
Lăng Thiên Tôn cũng nhíu mày.
- Hắn không sao đâu.
Khai Hoàng phong đạm vân khinh nói:
- Đột nhập vào Thiên Đình sẽ chỉ khiến Hiểu Thiên Tôn với Hạo Thiên Tôn liên thủ với nhau, mà chúng ta thì không có thực lực chống lại cả hai người. Có điều ta cần phải tới thành Ngọc Kinh Tổ Đình một chuyến, đề phòng Hạo Thiên Tôn dìm hắn vào sông Hỗn Độn. Ngoại trừ thành Ngọc Kinh Tổ Đình ra, trong thiên hạ này không ai có thể lấy được tính mạng của hắn.
Hắn nghiêng người rời đi.
Vân Thiên Tôn vội vàng gọi hắn lại: - Tân Thiên Tôn, chiếc Kim Thuyên này!
- Cứ để Lăng Thiên Tôn bảo quản trước, chờ hắn quay về đưa cho hắn là được.
Khai Hoàng hóa thành một đường kiếm quang rồi bay đi thật xa.
Vân Thiên Tôn quan sát chiếc Kim Thuyền Độ Thế này. Tân Mục bị Hạo Thiên Tôn bắt, Kim Thuyền Độ Thế cũng để lại nơi này. Chiếc Kim Thuyền này luôn mang cho hắn loại cảm giác vô cùng cổ quái, đặc biệt là bóng người lấp ló trên thuyền luôn khiến hắn không an tâm lắm.
Lăng Thiên Tôn leo lên Kim Thuyền, khẽ khom người xuống định cáo từ rời đi.
Vân Thiên Tôn biết tính của nàng, có thể chào hỏi hắn đã xem như là phá lệ rồi.
Trước đây bất kể là Lăng Thiên Tôn gặp ai, nàng cũng đều vô cùng tùy tiện, lại càng không qua chào hỏi, hoàn toàn không giống một nữ tử. Bây giờ Lăng Thiên Tôn đã hiểu thêm chút lễ nghi, mặc dù chỉ là ứng phó cho xong việc, nhưng y phục mặc trên người cũng gọi là giống nữ tử hơn.
- Lăng, bây giờ thực lực của ngươi thế nào rồi?
Vân Thiên Tôn vội vàng hỏi:
- Ngươi có thể giết chết được Thái Đế, có lẽ thực lực rất cao rồi, còn bao lâu nữa thì thành đạo?
- Thành đạo?
Lăng Thiên Tôn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đáp:
- Ta không biết thành đạo là gì.
Vân Thiên Tôn ngẩn ngơ hỏi thử:
- Ngươi có cảm nhận được cảnh giới của mình sắp lạc ấn Chung Cực Hư Không, có được đạo thụ không? Lăng Thiên Tôn lắc đầu:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa, thành đạo còn cần phải có được đạo thụ ư? Giống như Thái Đế, Khai Hoàng và cả ngươi nữa, vậy thì chẳng phải là tự mua dây buộc mình sao? Các ngươi tu thành đạo thụ, theo ta thấy đều là vẽ cho thêm chuyện ra.
Vân Thiên Tôn trợn mắt lên, lại bị nàng khiến cho tức nghẹn.
Có điều hắn đã quen rồi, thời kỳ Thiên Đình Tiêu Hán của thời đại Long Hán năm đó, hắn thường xuyên bị Lăng Thiên Tôn chọc cho tức hộc cả máu.
- Lăng, cảnh giới bây giờ của ngươi là gì?
Hắn kiên nhãn hỏi:
- Ta thấy thực lực của ngươi có thể dùng một đòn đánh chết Thái Đế, nhưng lúc đối mặt với Hiểu Thiên Tôn thì đón đánh ấy lại để cho Hiểu Thiên Tôn né được, dường như thực lực của ngươi lúc cao lúc thấp thì phải.
Lăng Thiên Tôn cũng cảm nhận được điều này, nói:
- Ta không am hiểu chiến đấu lắm, vừa rồi là Nguyệt gặp ta, sau đó đưa ta đến sau lưng Thái Đế. Ta thấy dáng vẻ của hắn cũng được, thế nên gọi hắn một tiếng, hắn quay đầu lại thì ta lại đánh trúng.