Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2039 - Chương 2086: Lòng Người Khó Đoán

Chương 2086: Lòng người khó đoán Chương 2086: Lòng người khó đoánChương 2086: Lòng người khó đoán

Tân Mục thở dài nói:

- Từ lúc bắt đầu, ngươi không nên lựa chọn giúp Hạo Thiên Tôn, bởi vì ngươi không đấu lại hắn, cũng hoàn toàn không thể nào khống chế được hắn. Đây là một nước đi sai lâm nhất của ngươi. Lúc ngươi phát hiện được điều này thì đã muộn rồi, nhưng cũng không quá muộn, chẳng qua ngươi lại nhìn lầm người, lựa chọn xúi giục Cung Thiên Tôn. Ngươi tự cho là đúng, ta đã không cứu nổi ngươi rồi.

Thái Tố thầm sợ hãi.

Lúc này, đằng sau nàng truyền đến rất là dịu dàng âm thanh của Hạo Thiên Tôn, nhưng lại khiến cho nàng rùng mình, không rét mà run:

- Cô cô, ngươi khiến Hạo Nhi rất thất vọng.

Thân Nữ Thái Tố đột ngột xoay người, nhìn về phía gương mặt của Hạo Thiên Tôn, không biết là vui hay buồn.

Trái tim nàng dân dân trịu nặng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, miễn cưỡng cười nói:

- Hạo Nhi tới từ khi nào vậy?

- Ta vẫn luôn ở đây.

Câu nói của Hạo Thiên Tôn như thể đánh nàng vào hầm băng:

- Ta vẫn luôn ở phía sau cô cô. Huyễn cảnh thần thức của Cung Thiên Tôn đã nhập đạo, lúc nàng thi triển huyễn cảnh, ngay cả cô cô cũng không nhận ra sao? Đạo đại thần thức thuộc về đại đạo Thái Sơ, tuy cô cô là Thái Tố, nhưng hiểu biết về đại đạo Thái Sơ lại quá ít ỏi.

Trong lòng Thân Nữ Thái Tố sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi, hắn vẫn luôn ở đây sao?

Vậy thì chẳng phải là từ lúc bọn họ rời khỏi Thiên Đình, Hạo Thiên Tôn vẫn luôn đi theo sau bọn họ ư?

Vậy thì chẳng phải Hạo Thiên Tôn đã nghe được tất cả mọi chuyện rồi sao?

- Mục Thiên Tôn, huyễn cảnh thần thức của Cung Vân hoàn toàn không làm khó được ngươi, chẳng lẽ dọc đường đi ngươi không phát giác ra được gì sao?

Nàng bỗng quay người lại, nhìn Tần Mục bên trong Thiên Luân Vạn Đạo, giọng nói cũng không còn dịu dàng dễ nghe giống như lúc trước nữa mà the thé quát lên:

- Ngươi có thể nhìn thấu huyễn cảnh thần thức của nàng, nhưng lại vẫn luôn im lặng không lên tiếng! Ngươi muốn thấy ta chết đúng không?

- Thái Tố, ngươi luôn tự cho mình là đúng, luôn cho rằng mình là trung tâm.

Tân Mục nói tiếp:

- Ngươi đừng quên một điều, từ đầu đến cuối ta với ngươi đều là kẻ địch, ngươi chết thì ta sẽ càng vui vẻ!

Thái Tố giận dữ.

Hạo Thiên Tôn cười nói:

- Cô cô, Mục Thiên Tôn vẫn còn rất nhân từ, hắn muốn nhân cơ hội này xóa bỏ sát tâm của ta với cô cô. Cô cô không nên hiểu lầm ý của hắn như vậy.

Thái Tố quay người lại, nở nụ cười xinh đẹp với Hạo Thiên Tôn:

- Lòng người thật phức tạp. Ta vốn tưởng rằng có thể nắm giữ lòng người, đùa bốn những sinh linh Hậu Thiên các ngươi trong lòng bàn tay, nhưng lại không ngờ rằng lòng người của các ngươi lại phức tạp hơn tưởng tượng của ta rất nhiều. Hóa ra cuối cùng thì ta mới là người đơn thuần nhất trong mắt các ngươi.

Hình ảnh phản chiếu của nàng trong mắt Hạo Thiên Tôn là Nguyên Mẫu phu nhân vừa xinh đẹp động lòng người, vừa quyến rũ khôn khéo.

Nàng vẫn còn muốn thao túng lòng người, bởi lẽ dường như đây đã là bản năng của nàng.

- Hạo Nhi, cô cô sai rồi.

Nàng nói nhẹ nhàng:

- Ta biết sai rồi, ngươi có thể tha thứ cho ta một lần được không? Ngươi bảo ta làm gì ta cũng có thể đồng ý, bất kể là ngươi đưa ra yêu cầu như thế nào, ta đều có thể đáp ứng thỏa mãn ngươi.

Giọng nói của nàng càng lúc càng dịu dàng, dịu dàng đến mức như sắp chảy mật ngọt:

- Ta đáp ứng mọi yêu câu. Ngươi bảo ta biến thành dáng vẻ gì cũng được, làm bất cứ chuyện gì nhục nhã cũng được, ta có thể liếm ngón chân của ngươi, cũng có thể liếm bất kì chỗ nào khác...

- Nữ tử như ta rất có ích, cũng có nhiều tác dụng, biết bao đế vương đều tha thiết ước mong có được ta mà không được. Nhưng nếu như ta chết rồi thì không còn tác dụng gì nữa, ngươi cũng không tìm được nữ tử nào khác giống như ta.

Hạo Thiên Tôn lẳng lặng lắng nghe, đột nhiên cười nói:

- Quả là một lời đề nghị khiến người ta phải siêu lòng.

Trong lòng Thái Tố lại dấy lên chút hy vọng, chỉ cần bản thân nàng còn sống thì chắc chắn sau này còn có cơ hội!

- Cô cô, đến bây giờ ngươi vẫn còn không hiểu vì sao mười Thiên Tôn có thể chung sống hòa thuận với nhau mấy chục vạn năm sao? Hạo Thiên Tôn thản nhiên nói:

- Bởi vì bọn ta có lợi ích chung, vì có cùng lợi ích nên bọn ta có thể thỏa hiệp khoan nhượng, hợp tác với nhau. Giữa bọn †a có cũng có tranh đấu, nếu như tranh đấu giữa bọn ta thất bại, bọn ta phải phục tùng người chiến thắng.

Hắn mỉm cười nói:

- Ngươi có biết lý do là gì không?

Hắn không đợi Thái Tố trả lời, lập tức đáp:

- Bởi vì bọn ta biết, cho dù bọn ta có thất bại khi đấu tranh với đối phương, chỉ cần bọn ta chịu cúi đầu phục tùng đối phương thì đối phương sẽ không lấy mạng của bọn ta, bởi vì từ đầu đến cuối, bọn ta đều có lợi ích giống nhau. Chỉ khi phục tùng đối phương, bọn ta còn có thể bảo toàn được lợi ích của bọn ta.

- Mà người chiến thắng giữ lại mạng của đối phương cũng biết là vì lợi ích chung, đối phương sẽ không phản bội, giữ lại đối phương sẽ càng có ích hơn. Đó chính là nguyên nhân mà sau khi giành chiến thắng, ta lại không lấy mạng của Cung Thiên Tôn, không xử chết Tổ Thần Vương, không giết chết Lang Hiên Thần Hoàng ca ca của ta.
Bình Luận (0)
Comment