Chương 2108: Ác nhân tiền sử
Chương 2108: Ác nhân tiền sửChương 2108: Ác nhân tiền sử
Trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình.
Một bóng người cao to đi vào trong thân vực cổ xưa, nhục thân tả tơi, phần đỉnh đầu bị xốc lên, óc bốc hơi nóng bừng bừng, trên người có đủ các loại vết thương.
Không chỉ như vậy, mi tâm của hắn còn có một vết kiếm thương, có người dùng lợi kiếm đâm thủng sọ não của hắn, trồng một đạo thụ Kiếm Đạo trong nhục thân hắn.
Thỉnh thoảng đạo thụ này sẽ hiện lên trong nhục thân hắn, liên tục phá hoại chức năng trong cơ thể hắn, khiến mỗi một bước đi của hắn đều vô cùng thống khổ.
Vết kiếm thương kia khiến cơ thể hắn không ngừng đổ máu, chân vừa lê bước, máu tươi đã lập tức trào ra, miệng vết thương mãi không thể khép lại được. Hắn chính là Hiểu Thiên Tôn - người đã đoạt lại nhục thân của Thiên Đế, hay nói đúng ra nên gọi hẳn là Thái Sơ, bởi vì Hiểu Thiên Tôn trong thân thế Thiên Tôn của hắn đã chết rồi.
Nhục thân của Hiểu Thiên Tôn bị đám người Khai Hoàng phá hủy hoàn toàn trong trận chiến của Đại La Thiên Thân Thức, không còn tồn tại nữa, bây giờ thứ nhập vào nhục thân Thiên Đế chính là một trong ba hồn của Thái Sơ Thiên Đế.
Nhục thân Thiên Đế mới chính là nhục thân thật sự của hắn.
Việc hắn đoạt lại nhục thân của mình cũng đại diện cho sự trở lại của Thái Sơ — một thành viên trong Tiên Thiên Ngũ Thái.
Thái Sơ đi lại trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình một cách khó khăn, bốn phía đâu đâu cũng suy tàn, đâu đâu cũng là kiến trúc cũng điện sụp đổ, đôi khi còn có gió nóng gió lạnh rít gào thổi qua rừng đạo thụ khô háo.
Hắn bước đi một cách nặng nề. Sau khi tránh né đòn đánh của Lăng Thiên Tôn, rơi xuống khỏi Đại La Thiên, đủ loại thương thế trên người bùng nổ gần như muốn giết chết hắn.
Hắn nhất định phải tránh né tầm mắt của đám người Hạo Thiên Tôn. Bây giờ hắn rất suy yếu, mặc dù sức mạnh trong nhục thân vẫn mạnh mẽ hùng mạnh vô biên như trước, nhưng đã không còn vô địch, bởi vậy hắn nhất định phải cẩn thận dè dặt.
Bước đi lâu như thế, lúc này đây hắn mới đến được thành Ngọc Kinh Tổ Đình.
Thành Ngọc Kinh đã bị đám Thiên Tôn phong ấn, Hiểu Thiên Tôn cũng đã từng là một trong số những người phong ấn, bởi lẽ bọn họ không muốn có người ngoài đi vào trong này.
Có điều đương nhiên một kẻ từng là Thiên Đế như hắn sẽ lại một con đường lui, thuận tiện cho bản thân đi vào trong thành Ngọc Kinh.
Hắn không ngừng đi sâu vào trong, tìm kiếm sông Hỗn Độn. Đột nhiên, con ngươi của hắn chợt co rút lại, ánh mắt dừng lại trên của một thanh kiếm.
Đó không phải là một thanh kiếm, mà là có cường giả Kiếm Đạo vô cùng mạnh mẽ đã đến nơi này, đã từng chiến đấu ở đây, lấy Kiếm Đạo vô song chiến đấu một trận với đối thủ, thế cho nên đại đạo của hắn lạc ấn bên trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình.
Thái Sơ thở ra một hơi trọc khí:
- Khai Hoàng cũng đang ở đây.
Hắn lập tức cảnh giác, bởi lẽ hiện tại không phải thời điểm thích hợp để đánh một trận với Khai Hoàng. Nếu gặp phải Khai Hoàng, chỉ sợ hắn khó có thể bảo toàn được tính mạng của mình. Hắn tránh né toàn bộ dấu vết Kiếm Đạo mà Khai Hoàng để lại, cuối cùng cũng đi đến bờ sông Hỗn Độn.
Đang lúc hắn muốn qua sông, đồng tử đột nhiên chợt co lại, hắn chỉ nhìn thấy trên mặt sông ở phía trước có hình bóng một người chắp hai tay ra sau lưng, đưa lưng về phía hắn.
Dưới chân người kia hình thành một vùng kiếm vực, có thứ kì dị trong sông tấn công hắn. Đó là những bàn tay đạo cốt của người thành đạo đang cố gắng vươn lên, nhưng lại bị một đường kiếm quang đâm xuyên qua, chìm xuống lòng sông.
Đồng tử của Thái Sơ đột nhiên co lại, khàn khàn nói:
- Tần Nghiệp!
Khai Hoàng xoay người lại, liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Thái Sơ bệ hạ, ngươi khổ sở đi vào trong này là muốn nhờ Tam công tử của Di La Cung chữa trị cho nhục thân của ngươi đúng không?
Thái Sơ đứng ở trên bờ nhìn nam nhân này.
Năm đó, nhờ thân thông của Lăng Thiên Tôn mà Khai Hoàng được quay về giai đoạn đầu của thời kỳ Long Hán, tham dự thịnh hội Dao Trì, chiến đấu một trận với Tần Mục, thể hiện ra trình độ thần thông cao tuyệt.
Vì muốn thống nhất vũ trụ càn khôn, vì muốn thỏa mãn nguyện vọng mà Thái Sơ đã triệu tập chúng thần thiên hạ và các tộc thần thánh để tổ chức ra thịnh hội Thiên Đình.
So với thịnh hội Thiên Đình, thịnh hội Dao Trì lộ ra vẻ nhỏ bé không đáng kể, nhưng lúc đó hẳn đã chú ý đến nam nhân này, kinh diễm trước thần thông của Tân Nghiệp và Tân Mục, phong hắn làm Thiên Tôn, ngang hàng với bảy Thiên Tôn Long Hán.
Hắn cũng chưa hề nghĩ đến ngày hôm nay, ngày mà nam nhân kia lại trở thành đối thủ khó nhằn nhất, mạnh mẽ nhất của trong cuộc đời mình.
- Có ta ở đây, bệ hạ không thể nào qua sông được.
Khai Hoàng lạnh lùng nói. Sau khi thành đạo, dục vọng của hắn với quyền thế đã giảm bớt rất nhiều, thay vào đó là một loại tín niệm theo chân hắn từ xưa đến nay mang tên sơ tâm.
Hắn đứng trên mặt sông Hỗn Độn hệt một thanh trường kiếm xuyên từ quá khứ đến hiện tại, vô cùng sắc bén, chặn đứng tất cả đường đi của Thái Sơ.
- Là một trong Ngũ Thái của vũ trụ này, bệ hạ không nên đi nhờ cậy sự giúp đỡ của người thành đạo tiền sử để đạt được dã tâm của mình mới phải.