Chương 2109: Ác nhân tiền sử (2)
Chương 2109: Ác nhân tiền sử (2)Chương 2109: Ác nhân tiền sử (2)
Trong tay Khai Hoàng chậm rãi xuất hiện một thanh kiếm, hắn khẽ nói:
- Nếu bệ hạ cứ khư khư cố chấp, vậy thì thân cũng không thể không chôn vùi bệ hạ ở con sông dài này được.
Thái Sơ cười ha hả, cất bước xuống sông, đứng trên mặt sông từ xa nhìn hắn.
- Tần Nghiệp, ngươi thật sự rất có bản lĩnh, là người đầu tiên thành đạo khiến ta kinh sợ. Nhưng mà Đạo Cảnh thành đạo không phải con đường thành đạo duy nhất, còn có con đường thành đạo khác có thể đi, bởi vậy ngươi cũng không phải là vô địch.
Thái Sơ thờ ơ nói:
- Ngươi đừng quên, hệ thống Đạo Cảnh của ngươi cũng được xây dựng dựa trên hệ thống Thiên Cung. Ngươi cũng mượn sức mạnh của thành Ngọc Kinh, mượn sức mạnh của Lăng Tiêu Điện mới có được thành tựu ngày hôm nay. Nếu như Lăng Tiêu Điện của ngươi bị hủy, ngươi còn có tu vi và địa vị như bây giờ không? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mau để ta đi qua.
Khai Hoàng không hề động đậy.
Sau đầu Thái Sơ bỗng hiện lên Đại Thiên Đình do ba mươi sáu tòa Thiên Cung tạo thành, ảo ảnh của một tòa Lăng Tiêu Bảo Điện áp xuống. Hắn trầm giọng nói:
- Ở trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình, ta có thể ung dung mượn sức mạnh của Tam công tử Di La Cung, Tam công tử cũng có thể dễ dàng trấn áp sức mạnh của ngươi, để Lăng Tiêu Bảo Điện của ngươi bị hủy hết! Ở trên con sông này, ta không có gì mà phải sợ ngươi cải!
Khai Hoàng siết chặt kiếm trong tay, sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào. Thái Sơ quát lớn, âm thanh hóa thành đạo âm Thái Sơ cuốn sạch khí Hỗn Độn. Khí thế của hắn tăng lên bừng bừng, nguyền thần tọa trấn trong Lăng Tiêu Bảo Điện, sức mạnh nối liền tất cả Thiên Cung lại với nhau, sau đó hắn cất bước đi thẳng về phía trước!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một ngọn đèn chiếu rọi xuống sông Hỗn Độn bao la mênh mông, Thái Sơ vội vàng dừng bước, đứng im không ra tay nữa.
Khai Hoàng khẽ nhíu mày, bàn tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, tầng tầng kiếm vực chồng lên nhau, nhưng vẫn chưa ra tay ngay lập tức.
Chỉ thấy một tiểu đồng xách theo đèn lồng đi đến từ dưới lòng sông sâu hun hút sông Hỗn Độn, rảo nhanh bước chân, chẳng mấy chốc đã đến mặt sông, ngọn đèn chiếu rọi hai người.
Tiểu đồng ngoi lên, đợi tới lúc lên đến mặt sông thì đã biến thành lão già cực kỳ già nua, mái tóc trắng xóa, tuổi già sức yếu. Tới khi ngọn đèn chiếu lên trên mặt hai người, lúc này hắn mới cười ha hả nói:
- Thái Sơ, Tam công tử lệnh cho ta đến đây dẫn ngươi tới Lăng Tiêu Bảo Điện, bất kỳ ai dám dám ngăn cả ngươi đều chỉ có một con đường chết!
Lão giả này vừa trải qua biến hóa từ tuổi niên thiếu đến tuổi xế chiều, nhưng hắn lại làm như sớm đã quen với loại chuyện này, cũng không để tâm hay chú ý tới cường giả vô song như Khai Hoàng.
- Ngươi là Tần Nghiệp? Ta khuyên ngươi đừng nên nhúc nhích gì, nếu không ngọn đèn của ta sẽ tước mất đạo hạnh của ngươi, đánh ngươi rơi vào đại kiếp sụp đổ, khiến ngươi thân tử đạo tiêu!
Lão giả kia ra vẻ ta đây, nói:
- Con đường mà ngươi đi cũng là con đường mượn sức mạnh từ của Lăng Tiêu Điện, việc tước đạo hạnh của ngươi đối với ta mà nói chỉ là chuyện đơn giản.
Khai Hoàng rút kiếm, chém về phía sau đầu, Lăng Tiêu Điện trong Thiên Cung sau đầu hắn ầm ầm sụp đổi
Đồng tử của lão giả kia đột nhiên co rút lại, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe lên, Lăng Tiêu Bảo Điện của Khai Hoàng lập tức bị chính hắn chém đến nát vụn!
Khai Hoàng thẳng tay phá hủy hai cảnh giới Lăng Tiêu và Đế Tọa, khí tức thoáng giảm xuống, nhưng ngay sau đó lại bành trướng một lần nữa, đạt đến đỉnh cao, đạo hạnh không hao tổn chút nào!
- Tước bỏ đạo hạnh của ta ư? Ngươi cũng xứng sao?
Khai Hoàng liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Lão giả kia lạnh lùng nói:
- Lúc nào tiểu bối của hậu thế cũng dùng lỗ mũi nhìn người, không biết trời cao đất rộng...
Lúc hắn đang định ra tay, đột nhiên dưới sông lại có một ánh đèn chiếu lên, một nữ tử xách đèn lồng bước ra từ lòng sông Hỗn Độn. Nữ tử đó phong nhã tài hòa, nhưng đi lên đến mặt sông thì cũng đã hóa thành một lão bà.
Lão bà kia nhìn lão giả bên cạnh, khẽ nhíu mày, nhưng không trực tiếp động thủ.
- Khai Hoàng Tân Nghiệp, ta tới tiếp đón đến Di La Cung.
Lão bà kia cười nói:
- Có vị công tử chờ ngươi ở nơi đó.
Khai Hoàng cau mày, quan sát lão bà này, xác nhận mình không quen biết lão bà này.
Lão giả kia cười lạnh một tiếng, liếc nhìn lão bà kia, hơi kiêng dè nói:
- Thái Sơ, ta đến tiếp đón ngươi đến Di La Cung, Tam công tử đã biết mục đích ngươi đến đây, mau đi theo tal
Thái Sơ thở phào nhẹ nhõm. Nếu trực tiếp động thủ với Khai Hoàng, hắn thực sự không có phân thắng, đương nhiên có thể không động thủ là kết quả tốt nhất.
Có điều lão bà kia cũng đến đây để tiếp đón Khai Hoàng khiến hắn khá kinh ngạc, nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Tần Nghiệp, ngươi tự cao tự đại, chẳng qua cũng chỉ giống như ta, cũng muốn mượn sức mạnh của công tử Di La Cung.
Hắn đi theo lão giả kia lướt qua Khai Hoàng, sau đó dừng bước lại ở sau lưng Khai Hoàng:
- Ngươi cũng chẳng cao thượng hơn †a.
Khai Hoàng xoay người lại, Thái Sơ cũng xoay người lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau.