Chương 2118: Luân Hồi Tịch Tịch
Chương 2118: Luân Hồi Tịch TịchChương 2118: Luân Hồi Tịch Tịch
Chủ nhân của Di La Cung nhất định phải có lý do gì đó mới trấn áp Thân Nữ Quy Khư tiền sử ở nơi đây. Nếu như Đế Hậu nương nương thật sự thả nữ tử này ra, vậy thì chỉ sợ đây sẽ là một trận tai ương ngập đầu với Diên Khang nói riêng, cả vũ trụ nói chung.
Bất kể như thế nào, hắn đều phải ngăn cản Đế Hậu làm việc này!
Lá sen bay đến chỗ nữ tử kia, chẳng mấy chốc đã đến cạnh lá sen mà nữ tử kia đang đứng. Bọn họ chỉ nhìn thấy từng sợi tóc bạc đang bay lượn, quấn lấy hai người bọn họ. Ngay sau đó, Tân Mục và Đế Hậu nương nương lập tức đáp xuống dưới chân của nàng.
Nữ tử kia chống cự lại dây xích càng ngày càng khó khăn, đột nhiên vô số đạo văn liên tiếp lạc ấn lên người nàng, lập tức khóa toàn bộ thần thông của nàng lại. Nữ tử kia không tự chủ được mà buông Tịnh Đế Song Liên ra, bị kéo vào trong biển hỗn độn.
Đế Hậu nương nương vô cùng mất mát, Nguyên Mẫu phu nhân nằm nhoài lên trên lá sen kêu lên:
- Tiền bối, làm sao để cứu ngươi được?
Ánh mắt Tân Mục lộ ra hung quang, lập tức định rút kiếm chặt đứt cổ của nàng, dìm đầu của nàng vào trong biển hỗn độn.
Lúc này, sau gáy Nguyên Mẫu phu nhân hiện ra gương mặt của Đế Hậu nương nương đang lạnh lùng nhìn hắn.
Bàn tay đang cầm Kiếp Kiếm của Tần Mục lập tức buông lỏng, trên mặt mang theo nụ cười tươi.
Trên mặt biển hỗn độn, dưới tầng tầng lớp lớp lá sen khổng lồ hiện lên gương mặt tái nhợt của nữ tử kia, đạo ngữ lại vang lên.
- Ta chính là Nhị công tử của Di La Cung, nắm trong tay Vô Cực Điện của Di La Cung, bị trấn áp ở nơi đây. Các ngươi chỉ cần leo lên theo gốc Tịnh Đế Liên Hoa này, đợi đến khi đến được lối vào của Đại Uyên Quy Khư, nhìn thấy trên Đại Uyên rủ xuống vài sợi dây đỏ thì cắt đứt những sợi dây đỏ đó, vậy là ta có thể thoát ra được. Những sợi dây đỏ đó là thứ chủ nhân Di La Cung dùng để trói ta lại.
Tần Mục cười nói:
- Không phải công tử của Di La Cung đều là nam tử sao? Làm gì có chuyện nữ tử tự xưng là công tử chứ?
Mái tóc bạc xõa tung trên gương mặt nữ tử dưới đáy biển, đạo ngữ lại thốt ra từ miệng nàng:
- Nữ nhân có địa vị tôn quý, đừng nói là xưng là công tử, cho dù có xưng là lão gia cũng không hẳn là không thể... Đợi đã, †a thấy ngươi hơi quen quen...
Tân Mục giật nảy mình, gương mặt dưới đáy biển nhìn chằm chằm vào hắn rồi buồn bã nói:
- Ngươi rất giống một người bằng hữu cũ của ta.
Tân Mục mỉm cười, đột nhiên trải rộng lĩnh vực Thần Tàng, Thiên Đình hiện lên, nguyên thần của hắn bước ra, đứng trên thành Ngọc Kinh, thi triển thần thông Luân Hồi.
- Luân Hồi Tịch Tịch, Vô Tướng Vô DanhI
Đây là đại thần thông Đạo Cảnh thứ ba mươi mốt Trọng Thiên. Ngọc Kinh của hắn được dựng lại, nhưng năm mươi tám tòa Bảo Điện xây dựng nên thành Ngọc Kinh lại không hề hoàn mỹ.
Cảnh giới Ngọc Kinh của hẳn cũng không hoàn mỹ. Đáng lẽ hẳn định sau khi hoàn thành bảy mươi hai tòa Bảo Điện mới tiến vào cảnh giới Ngọc Kinh, có điều bây giờ vị Nhị công tử Di La Cung này đã nhận ra hắn, khiến cho hắn không thể không tiến vào cảnh giới Ngọc Kinh trước thời hạn!
Tu vi của hắn nhanh chóng tăng vọt, lập tức khiến cho Đế Hậu và Nguyên Mẫu cảnh giác.
Hai nữ tử này đồng loạt đưa ra chung một ý kiến ngay sau khi thấy Tân Mục động tay. Cả hai cùng bay lên, bổ nhào về phía hắn.
Mặc dù các nàng thường xuyên đấu đá lẫn nhau, hận không thể giết chết đối phương để độc chiếm nhục thân, nhưng nếu kẻ địch là Tân Mục thì các nàng vẫn có cùng chung một mối thù.
Nhưng mà lúc này, Tân Mục đã thi triển thần thông của mình ra!
"Luân Hồi Tịch Tịch, Vô Tướng Vô Danh” là Đạo Cảnh thứ ba mươi mốt Trọng Thiên mà hắn lĩnh ngộ ra được trong lúc tham ngộ đại đạo Luân Hồi.
Phía sau hắn hiện lên một quang luân khổng lồ đang không ngừng xoay tròn!
Trong nháy mắt, thời không hỗn loạn, đạo quang dày đặc bắn lộn xộn khắp nơi trong không trung trên mặt biển hỗn độn, đạo âm chấn động nổ vang ầm ầm.
Tiếp đó, lấy quang luân phía sau đầu Tần Mục làm trung tâm, đạo quang lóa mắt bùng nổ, cuốn sạch tất cả mọi thứ.
Ánh sáng chói mắt qua đi, tất cả lại yên lặng trở lại.
- Tiền bối, phải làm thế nào để cứu ngươi đây?
Nguyên Mẫu phu nhân ghé vào mép lá sen, nâng hông cúi người hét về phía biển hỗn độn.
Trong khi đó Đế Hậu nương nương thất hồn lạc phách, đột nhiên cảnh giác đứng lên, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tân Mục.
Tân Mục chậm rãi buông lỏng tay đang cầm chuôi Kiếp Kiếm ra, mỉm cười hiền từ, chẳng qua chùm râu quai nón đầy mặt khiến cho nụ cười của hắn có chút dữ tợn đáng sợ.
Hắn cao hơn chín thước, trông cực kỳ thô kệch, lộ rõ vẻ tràn đây sức mạnh.
Đương nhiên Đế Hậu nương nương và Nguyên Mẫu phu nhân nhận ra người này, bởi lẽ đó chính là Mục Thiên Tôn. Hắn ỷ vào thân phận của mình gây họa ở Thiên Đình, được người ta gọi là "Tân họa họa râu quai nón".
Chòm râu trên mặt hắn rất dễ nhận biết, khiến người đã từng nhìn thấy rồi thì khó mà quên được.