Chương 2146: Tân Thiên Tôn nói lời giữ lời, Mục Thiên Tôn thẳng thắn cương nghị (2)
Chương 2146: Tân Thiên Tôn nói lời giữ lời, Mục Thiên Tôn thẳng thắn cương nghị (2)Chương 2146: Tân Thiên Tôn nói lời giữ lời, Mục Thiên Tôn thẳng thắn cương nghị (2)
Lời nói của Khai Hoàng càng thêm sắc bén, khiến hắn không thể nào phản bác:
- Thiên Công và Thổ Bá từng cứu ngươi, mà ngươi cũng đã báo đáp bọn họ! Ngươi cứu Thiên Công, còn giúp Thổ Bá quét sạch thế lực Thiên Đình trong U Đô. Hơn nữa, ngươi ôm lấy trách nhiệm mà suýt nữa mất mạng! Phần báo đáp này đã đủ rồi! Ngươi định kéo theo cả Diên Khang, Vô Ưu Hương, Tạo Vật Chủ thậm chí là tất cả vận mệnh của Nhân Tộc tới cứu hắn ư?
Tân Mục lại trâm mặc.
- Ngươi đã tận tình tận nghĩa với Cổ Thần rồi.
Khai Hoàng nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt quét qua khuôn mặt đám người Lãng Uyển, Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn, rồi lại dừng trên mặt Tân Mục, trầm giọng nói:
- Thật ra Cổ Thần cũng chẳng làm được bao nhiêu chuyện cho ngươi và Diên Khang, trái lại ngươi đã làm rất nhiều vì bọn họ. Thế cục trước mắt ngày càng rõ ràng, sáng tỏ, ngươi không thể tử chiến đến cùng, đánh cược tính mạng của người thân được nữa.
Tân Mục trầm ngâm thật lâu, khom người đồng ý, thẳng người lên cười nói:
- Là ta cân nhắc không chu toàn. Trận chiến U Đô, các ngươi không cần đi, ta cũng sẽ không đi. Thổ Bá tìm đường chết thì cứ kệ hắn đi chết. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là khi U Đô rơi vào tay Thiên Đình, Nhân Tộc nên tự vệ như thế nào.
Khai Hoàng nở nụ cười tươi, nói:
- Ngươi có thể nghĩ thoáng, ta rất vui. Nhân Tộc tự vệ như thế nào, thật ra ta có một cách. Đó chính là thay đổi Sinh Tử Thân Tàng, tiêu hủy tử tịch của Nhân Tộc.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, cười nói:
- Vậy thì cần đến Sinh Tử Bộ của Thổ Bá. Sinh Tử Bộ của Thổ Bá nằm trong tay U Thiên Tôn, U Thiên Tôn không đề phòng ta, †a đi gặp Vân Thiên Tôn trước, sau đó đi tìm hắn, thừa dịp hắn không phòng bị, trộm lấy Sinh Tử Bộ.
Khai Hoàng cười nói:
- Thần trộm trong thiên hạ thì ngươi xếp thứ hai, ngươi đi trộm Sinh Tử Bộ, ta rất yên tâm.
Tân Mục cười ha ha, đi ra ngoài.
Khai Hoàng đưa mắt nhìn hắn đi khỏi Văn Đạo Viện, ánh mắt Nguyệt Thiên Tôn dừng lại trên mặt Khai Hoàng, thản nhiên nói:
- Tân Nghiệp, ngươi tin hắn không đi cứu Thổ Bá sao?
Khai Hoàng nghiêm túc nói:
- Mục Thiên Tôn là nam tử hiếm thấy, từ trước đến nay nói lời giữ lời, nói là làm, ta tin hắn.
- Miệng nam tử toàn là quỷ gạt người!
Nguyệt Thiên Tôn cười giễu một tiếng:
- Nếu Mục Thiên Tôn đi cứu Thổ Bá, ngươi có đi không?
Khai Hoàng nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ không đi. Ta vừa mới phân tích lợi hại với hắn, sao ta có thể đi chịu chết được? Ta sẽ không vì hẳn, vì Thổ Bá mà chôn vùi tương lai quý báu của Nhân Tộc! Ngươi có thể không tin Mục Thiên Tôn, nhưng ngươi nhất định phải tin ta! Tần Nghiệp ta nói được làm được, làm việc luôn cương quyết, chưa hề thất tín với người khác! Không tin các ngươi có thể đi hỏi Lăng Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn hiểu ta hơn bất cứ ail
Lăng Thiên Tôn đứng dậy, đi ra ngoài, nói:
- Quả thật Tân Thiên Tôn là người đáng tin. Ta dẫn hắn ngao du khắp lịch sử, hắn chưa hề nói cho ai biết.
Nguyệt Thiên Tôn vội vàng đứng lên, nói:
- Lăng, ngươi đi đâu?
- Ta đi cùng Mục Thiên Tôn, giám sát hắn.
Lăng Thiên Tôn cũng không quay đầu lại nói:
- Bốn vạn năm trước, hắn truyền thụ đạo văn Di La Cung cho ta, ta còn chưa kịp truyền thụ lại cho hắn những thứ ta tham ngộ được. Các ngươi chờ ta trở lại.
Nàng vội vàng rời đi. Khai Hoàng cũng đi ra ngoài, nói:
- Sau khi đi gặp Vân Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn sẽ đến U Đô trộm Sinh Tử Bộ, ta cũng phải về Vô Ưu Hương chuẩn bị loại bỏ tử tịch cho Nhân Tộc.
Hắn rời khỏi Văn Đạo Viện, biến mất không còn tăm tích.
Nguyệt Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn Lãng Uyển, cười nói:
- Bọn họ đều đi rồi, Lãng Uyển, còn ngươi? Nếu ngươi không bận, chi bằng chúng ta đến Đại La Thiên của Vân Thiên Tôn một chuyến. Đã lâu lắm rồi ngươi không được gặp Vân Thiên Tôn đúng không?
Lãng Uyển đứng dậy, hờ hững nói:
- Gặp hắn thì sao chứ? Ta còn nhớ năm đó hắn vì đối kháng với Thái Đế, ngồi nhìn mấy trăm vạn tộc nhân của ta bị Thái Đế giết chết. Từ đó trở đi ta đã thê, ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn.
Nguyệt Thiên Tôn vội vàng nắm lấy †ay nàng, áy náy nói:
- Chuyện năm đó cũng có một phần do ta và Lăng, là bọn ta không đúng...
Lãng Uyển khẽ tránh thoát tay nàng:
- Ta chưa từng trách Nguyệt và Lăng, chỉ trách Vân thúc thúc. Hắn là anh hùng trong lòng ta, thế nhưng lại... Ngươi yên tâm, dòng dõi Tạo Vật Chủ chỉ còn lại hơn một ngàn người, ta sẽ không tới U Đô.
Nguyệt Thiên Tôn đành nhìn nàng rời đi.
Bên trong Văn Đạo Viện chỉ còn lại nàng và trưởng thôn. Nguyệt Thiên Tôn đi tới đi lui, liếc nhìn trưởng thôn đang cầm "Kiếm Điển" nghiên cứu, tức giận nhưng vẫn cười nói:
- Tô Mạc Già, Kiếm Điển do ngươi biên soạn, có gì đáng xem? Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Vừa rồi Khai Hoàng chỉ ra một vài lỗi sai, còn viết một vài chiêu pháp mới trên Kiếm Điển, ta đang nghiên cứu.
Nguyệt Thiên Tôn cướp lấy "Kiếm Điển" trong tay hắn, cười nói:
- Ngươi hiểu Mục Thiên Tôn nhất, ngươi cảm thấy hắn có đi giúp Thổ Bá không?
Trưởng thôn nhìn "Kiếm Điển" trong †ay nàng, thận trọng nói:
- Chín người trong Thôn Tàn Lão bọn ta luôn luôn thẳng thắn cương nghị, nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng nuốt lời.