Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2107 - Chương 2154: Vân Hỏa Gặp Lại Nhau (3)

Chương 2154: Vân Hỏa gặp lại nhau (3) Chương 2154: Vân Hỏa gặp lại nhau (3)Chương 2154: Vân Hỏa gặp lại nhau (3)

Trên đường đi, hắn nghe trưởng thôn kể đủ loại chuyện về Tần Mục, cũng có chút hiểu Tân Mục, thầm nghĩ:

- Mục Thiên Tôn chính là thể kết hợp của chín vị trong thôn Tàn Lão, khó trách tính tình kì lạ, thường nảy ra những ý nghĩ khác người.

Đột nhiên, đồng tử của hẳn co rút lại, dừng bước.

Trưởng thôn hơi giật mình, lộ ra vẻ nghỉ hoặc.

- Tô Mạc Già, ngươi có thể quay về được rồi.

Vân Thiên Tôn hít một hơi dài, ánh mắt nhìn về phía trước, trầm giọng nói:

- Có cố nhân phát giác được ta hạ giới, đang chờ ta ở phía trước, ngươi đi đi, tự bảo trọng.

Trưởng thôn theo ánh mắt hắn nhìn về phía trước, trong lòng căng thẳng, chỉ thấy ở phía trước, một ánh lửa bay lên từ giữa hai ngọn núi lớn Tổ Đình.

Đó là đạo hỏa.

Ánh lửa chiếu sáng hai ngọn núi lớn, lờ mờ trong đó có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng trong ngọn lửa!

- Hỏa Thiên Tôn!

Khóe mắt trưởng thôn run lên, bỗng nhiên rút kiếm.

Vân Thiên Tôn nhếch lông mày, trưởng thôn còn chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ thì đã bị hắn đè tay xuống, đẩy kiếm vào trong vỏ. Vân Thiên Tôn trầm giọng nói:

- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, rơi vào tay hắn, một chiêu ngươi cũng không qua nổi. Bọn ta là bằng hữu cũ, sẽ không có gì nguy hiểm. Ngươi có thể quay về. Tay trưởng thôn vẫn vững vàng nắm chặt chuôi kiếm, hắn khôi phục thân thể từ già nua thành thanh niên, chẳng mấy chốc đã trở lại những năm trai tráng, cơ bắp toàn thân như đã trải qua tẩy luyện dài dằng dặc, không có một chút thịt thừa. Hắn trầm giọng nói:

- Vân Thiên Tôn, nếu ngươi xảy ra bất trắc, ta không biết ăn nói thế nào với Mục Nhi!

Vân Thiên Tôn chân chừ một chút, cất bước đi thẳng về phía trước:

- Ngươi đi theo ta, đừng nói chuyện, đừng làm gì hết, coi như bản thân mù, điếc, câm.

Trưởng thôn nhắm mắt đi theo hắn, hai người đi vào giữa hai ngọn núi lớn.

Đạo hỏa tách ra, lộ ra một thông đạo an toàn.

Vân Thiên Tôn bước đến sau lưng người kia, người kia xoay người lại, lộ ra vẻ mừng rỡ, cười không ra cười, khóc không ra khóc nhìn hắn.

- Vân Thiên Tôn, đạo hữu đời này của tal

Hỏa Thiên Tôn rơi nước mắt, nước mắt hóa thành từng đốm đạo hỏa tung bay quanh hắn:

- Cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại!

Vân Thiên Tôn nở nụ cười tươi, tiến lên phía trước, mỉm cười nói:

- Hỏa Thiên Tôn, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Hỏa Thiên Tôn cười ha ha, giọng nói vang dội khắp sơn cốc.

- Thật nực cười, Lăng Thiên Tôn ngoan cố, Nguyệt Thiên Tôn vô mưu, U Thiên Tôn tự bế, Tân Thiên Tôn có mắt không tròng, Mục Thiên Tôn giống hòn đá trong nhà xí! Bọn họ đều không hiểu ta!

Hỏa Thiên Tôn giang hai cánh tay, cười nói:

- Ngay cả Ngự đại ca Lam Ngự Điền cũng chỉ có thể khiến ta ngưỡng mộ, mà ta lại không thể thổ lộ tâm tình. Chỉ có Vân Thiên Tôn mới là tri kỷ! Vân, người biết ta, hiểu ta nhất, ngươi sống lại khiến ta vô cùng vui mừng!

Trưởng thôn cảnh giác nhìn Hỏa Thiên Tôn, trong lòng có chút lo sợ.

Hiện tại nhục thân Vân Thiên Tôn bị Tần Mục hạn chế tất cả tu vi, chỉ còn lại tu vi của nguyên thần là có thể sử dụng. Nguyên thần của hắn tuy mạnh mẽ, nhưng có phải là đối thủ của Hỏa Thiên Tôn hay không thì chưa biết.

Sau khi Hỏa Thiên Tôn trở về từ thành Ngọc Kinh Tổ Đình, thực lực tu vi tăng vọt. Rõ ràng việc bỗng dưng xuất hiện ở Tổ Đình giống như đã biết trước, chặn đường đi của bọn họ mang lại cho bọn họ một loại cảm giác bất an.

Sao hắn lại biết Vân Thiên Tôn muốn đến Tổ Đình?

Sao lại chặn đúng con đường mà bọn họ đi qua?

Vân Thiên Tôn vẫn lạnh nhạt, Hỏa Thiên Tôn giang hai cánh tay, hắn cũng không hề tiến lên ôm ấp mà cười nói:

- Có thể gặp lại cố nhân, trong lòng ta cũng cực kỳ vui vẻ. Hỏa, hình như ngươi đang nghỉ ngờ, muốn phê phán hành động của Ngự Thiên Tôn và Mục Thiên Tôn. Có thể nói một chút hay không?

Hỏa Thiên Tôn bỏ hai tay xuống, dường như có chút thất vọng khi gặp lại bằng hữu cũ mà lại không chịu ôm. Hắn cười nói:

- Ta không muốn nhắc đến những chuyện thương tâm. Ta tận tuy vì an nguy của Nhân Tộc, nhưng lại bị người hiểu lâm. Ha ha, những năm sau khi ngươi đi, là ta bảo vệ Nhân Tộc, để Nhân Tộc không còn lo lắng bị diệt tộc. Nhưng cho dù là Lăng Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn hay Khai Hoàng U Thiên Tôn đều châm chọc, khiêu khích tat

Hắn càng nói càng tức, cười giễu nói:

- Đặc biệt là Mục Thiên Tôn! Năm đó ta kính trọng hắn vì hắn báo thù cho Ngự đại ca, là một nam nhân chính trực, nhưng lại không ngờ hắn hiểu lầm ta sâu nhất! Ta chịu nhục vì Nhân Tộc, thậm chí không tiếc mang tiếng xấu giết hại đồng tộc, nhưng ta bảo toàn Nhân Tộc, xây dựng ra một thế giới lý tưởng ở Nam Thiên! Còn hắn, hắn đã làm được gì cho Nhân Tộc? Hắn chỉ biết mang Nhân Tộc ra làm phản, làm loạn! Hắn chỉ biết phá hỏng cục diện tốt đẹp mà ta đã dựng lên! Hắn có tư cách gì mà ta là tội nhân của Nhân Tộc! Hắn nhìn Vân Thiên Tôn, ánh mắt tha thiết:

- Bọn họ không hiểu ta, Vân, chắc chắn là ngươi hiểu ta đúng không?

Vân Thiên Tôn trâm ngâm thật lâu, ngẩng đầu cười nói:

- Ta hiểu ngươi.
Bình Luận (0)
Comment