Chương 2155: Giả sử chết ngay từ đầu, một đời thật giả ai thấu?
Chương 2155: Giả sử chết ngay từ đầu, một đời thật giả ai thấu?Chương 2155: Giả sử chết ngay từ đầu, một đời thật giả ai thấu?
Hỏa Thiên Tôn phấn chấn tinh thần, cười ha ha nói:
- Ta biết ngươi hiểu ta mài! Thời đại Long Hán năm đó, ngươi và ta không chỉ nói chuyện, thổ lộ hết suy nghĩ của hai bên. Tuy suy nghĩ của ngươi và ta khác nhau, nhưng ngươi biết cách làm người của tal
Vân Thiên Tôn gật đầu:
- Thời đại Long Hán, Nhân Tộc yếu ớt, chỉ là một chủng tộc bắt mắt hơn trong vô số chủng tộc của chư thiên vạn giới, sinh ra chín Thiên Tôn Long Hán chúng ta. Nhưng khi đó, sức mạnh của Nhân Tộc bé nhỏ không đáng kể, cho dù chín Thiên Tôn Long Hán chúng ta thì cũng chỉ là thịt trên thớt Cổ Thần, mặc người giết chết. Cho đến khi Mục Thiên Tôn giết Ngũ Diệu Cổ Thần trên Thiên Hà, lúc này mới khiến người trong thế gian khiếp sợ sức mạnh Nhân Tộc.
Sắc mặt Hỏa Thiên Tôn tối đen, nghe thấy hắn nhắc đến chiến tích của Tân Mục thì có chút không vui.
Vân Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Dù vậy, sức mạnh Nhân Tộc vẫn quá yếu, nỗi tuyệt vọng bao phủ ta mỗi giờ mỗi khắc. Ta cảm thấy sức mạnh bản thân không đủ, nhiều lần tìm ngươi, xin ngươi giúp ta, ngươi nói muốn tìm một con đường khác cho Nhân Tộc.
Hỏa Thiên Tôn hồi tưởng chuyện cũ, nói:
- Khi đó, chúng ta tâm sự rất lâu, ngươi cảm thấy Nhân Tộc khó dành phần thắng, chúng ta không có thực lực tranh đấu với Cổ Thần và Bán Thần, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Nhân Tộc vạn kiếp bất phục, ngươi hy vọng ta giúp ngươi.
Vân Thiên Tôn thở dài: - Ngươi nói không thể đặt toàn bộ trứng gà vào trong cùng một giỏ, cân phải có hai phương án. Phương án một là ta tiếp tục phản kháng, chiến đấu vì Nhân Tộc.
Hỏa Thiên Tôn nói:
- Phương án hai là ta dẫn đầu một bộ phận Nhân Tộc đầu quân vào dưới trướng Bán Thần, cùng Bán Thần chống lại Cổ Thần. Nếu ngươi thất bại, Nhân Tộc cũng sẽ không vì vậy mà bị diệt tộc, còn có một bộ phận Nhân Tộc ta sống sót.
Vân Thiên Tôn gật đầu nói:
- Cho nên ta cũng không dị nghị chuyện ngươi đầu quân dưới trướng Hạo Thiên Tôn, sự thật cũng chứng minh ánh mắt ngươi nhìn xa, nhìn người chuẩn. Quả thật Hạo Thiên Tôn vô cùng lợi hại, đánh bại Cổ Thần, đánh bại ta, đoạt được thắng lợi cuối cùng trong thời đại Long Hán.
Hỏa Thiên Tôn trầm giọng nói: - Mà lúc chúng ta thảo luận ấy, ngươi dẫn dắt Nhân Tộc làm phản, nếu thất bại, để chứng minh cho Bán Thần thấy sự chân thành, ta nhất định phải giết ngươi. Mà sự thật ta đã làm điều ấy.
Hắn nức nở nói:
- Ta cố nén nước mắt đi giết ngươi, ngươi chết, ta là người đau lòng nhất! Nhưng bởi vậy mà ta cũng mang tiếng xấu! Vân, ngươi trách ta đã giết ngươi ư?
Vân Thiên Tôn lắc đầu nói:
- Ta không hề trách ngươi vì lý do đó.
Hỏa Thiên Tôn cười ha ha, trong giọng nói tràn đầy vui mừng:
- Ta biết, chỉ có Vân mới là hào kiệt, mới là người hiểu ta nhất! Cái gì mà Tân Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn, đều không xứng đáng xách giày cho Vân!
- Hỏa, trong cuộc cách mạng Xích Minh sau đó, ngươi cũng nén nước mắt giết Minh Hoàng sao?
Vân Thiên Tôn hỏi.
Hỏa Thiên Tôn hơi nhíu chân mày, nói:
- Minh Hoàng không bằng ngươi, hắn rất khó thành công, chỉ thêm vướng víu.
- Thời đại Thượng Hoàng, có lẽ ngươi cũng nén nước mắt giết Nguyệt Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn.
Vân Thiên Tôn bước tới bên cạnh hắn, nhìn khoảng không bị ngọn lửa nung đỏ trở nên có chút vặn vẹo sau lưng hắn, cảm thán nói:
- Thời đại Khai Hoàng, ngươi nén nước mắt giết Tân Thiên Tôn. Thời đại Diên Khang, ngươi nén nước mắt giết Mục Thiên Tôn...
Chân mày Hỏa Thiên Tôn nhíu chặt hơn, nhìn khoảng không sau lưng Vân Thiên Tôn.
Đột nhiên, hắn cắt ngang lời nói của Vân Thiên Tôn:
- Vân, xét về mưu lược, mưu tính, Minh Hoàng thời đại Xích Hoàng cũng không bằng ngươi. Nguyệt Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn là hai nữ nhân, thủ đoạn của các nàng kém ngươi quá nhiều, chắc chắn không đấu lại Hạo Thiên Tôn và mười Thiên Tôn! Còn Tân Thiên Tôn Tần Nghiệp, khi hắn quật khởi, đại cục của vũ trụ hồng hoang đã định, mười Thiên Tôn thống nhất thiên hạ, những người khác lại không có khả năng xoay chuyển tình thế! Mục Thiên Tôn cũng chỉ là đứa trẻ quấy rối mà thôi. Vân, chắc ngươi hiểu chứ.
Vân Thiên Tôn mỉm cười nói:
- Vậy từ khi nào mà ngươi giết bọn họ lại không nén nước mắt?
Hỏa Thiên Tôn bỗng nhiên xoay đầu lại.
Hai người, bốn chân, gần như đứng trên một đường thẳng, chỉ là một người hướng về phía đông, một người hướng về phía tây.
Lúc Hỏa Thiên Tôn xoay đầu lại, Vân Thiên Tôn cũng xoay đầu lại.
Trưởng thôn chỉ cảm thấy giờ khắc này, hỏa diễm ở giữa hai ngọn núi lớn đột nhiên trở nên nóng bỏng, đạo hỏa cuốn lên, gió nóng đập vào mặt, khiến hắn ngửi được một cỗ mùi hương khét lẹt.
Bàn tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, ý chí chiến đấu ngày càng mạnh, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hỏa Thiên Tôn.
Núi lớn của Tổ Đình nguy nga tráng lệ, nhưng cho dù có cao hơn nữa cũng không ép nổi khí thế của bọn họ!
Vân Thiên Tôn mỉm cười nói:
- Bắt đầu từ khi nào? Là từ khi ngươi trở thành mười Thiên Tôn sao? Từ khi ngươi năm giữ quyền lực cao, ngươi giết cả đồng tộc mà không nén nước mắt sao?
Hỏa Thiên Tôn lặng im, đạo hỏa giữa hai ngọn núi cuồn cuộn thổi sang hai bên từ trong khe núi.