Chương 2176: Vân Sơ tranh đấu(2)
Chương 2176: Vân Sơ tranh đấu(2)Chương 2176: Vân Sơ tranh đấu(2)
Nếu không lạc ấn đại đạo mà chỉ nội luyện Đại La Thiên trong bản thân hệ thống Tổ Đình thì Chung Cực Hư Không sẽ không có quá nhiều áp lực, có lẽ sẽ là một đường tắt giải quyết vấn đề vũ trụ sụp đổ.
Hơn nữa, người khác nhau, đại đạo tu luyện cũng khác nhau, vậy nên Đại La Thiên và cây thế giới trong Tổ Đình cũng không giống nhau.
Hệ thống Thiên Cung Thiên Đình truyền thống lấy sức mạnh thành đạo, hệ thống Đạo Cảnh thì lấy đại đạo thành đạo, đều lạc ấn ở bên ngoài. Đám người Lam Ngự Điền, Hư Sinh Hoa lại lạc ấn vào bên trong. Đây là khác biệt lớn nhất giữa hệ thống mới và hệ thống cũ.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Vân Thiên Tôn đã có thể tu luyện hệ thống Tổ Đình mới tới cảnh giới Cửu Ngục Đài, tư chất ngộ tính ở trình độ này quả thật phi phàm.
Nhưng hệ thống mới cũng không hoàn chỉnh, cho dù là người khai sáng ra như Lam Ngự Điền hay Hư Sinh Hoa cũng không thể luyện thành, huống chỉ là người học như hắn?
Pháp lực của hắn vẫn còn kém xa Thái Sơ tu luyện hệ thống Thiên Cung Thiên Đình!
Thái Sơ xuất hiện dưới đạo thụ của Đại La Thiên Nhất Khí, ánh mắt nhìn về phía hắn, cảm nhận được trong thời gian ngắn ngủi mà sức mạnh tới từ nhục thân của Vân Thiên Tôn đã tăng lên vô số lần, thế là không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
-Vân, ngươi là Thiên Tôn do ta sắc phong, năm đó cũng là ta gợi ý ngươi hạ giới, xây dựng Thiên Đình Tiêu Hán ở Nguyên Đô, thậm chí ta còn phong ngươi làm Thiên Đế của sinh linh Hậu Thiên.
Thái Sơ cảm khái nói:
- Còn ngươi báo đáp ta thế nào đây? Các ngươi và Hạo Thiên Tôn dùng mỹ nhân kế cám dỗ ta, khiến ta mất ngôi vị Thiên Đế. Vân, ta không hề đối xử tệ bạc với ngươi, thấy ngươi có hùng tâm tranh đoạt thiên hạ thì vội vàng dốc sức bồi dưỡng ngươi, ngươi lại nhiều lần phụ ta. Nhân tộc đều không đáng tin cậy như vậy ư?
Vân Thiên Tôn điên cuồng điều động sức mạnh đạo thụ phía sau lưng, sau đó giơ tay ra, một đường kiếm quang hiện lên, Đế Kiếm của Thái Sơ lập tức rơi vào trong tay. Hắn nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ lệnh cho ta hạ giới xây dựng Thiên Đình Tiêu Hán, thống trị sinh linh Hậu Thiên, nhưng đồng thời cũng lệnh cho Hạo. Thiên Tôn hạ giới xây dựng Thiên Đình Long Tiêu, khiêu khích mâu thuẫn giữa bọn ta, để bọn ta đấu đá lẫn nhau, chinh chiến sát phạt. Chẳng qua bệ hạ thấy Bán Thần và sinh linh Hậu Thiên không ngừng phát triển, Cổ Thần khó giữ được ngôi vị thống trị, bởi vậy mượn cơ hội này để bọn ta tàn sát lẫn nhau đến hao mòn sức mạnh. Khi đó, ta cũng nhanh chóng ý thức được, muốn lật đổ Cổ Thần thì trước hết phải giết bệ hạ. Bệ hạ không chết thì Cổ Thần sẽ mãi mãi thống trị thế giới, thế giới sẽ mãi mãi sống trong tăm tối!
- Vậy nên ngươi đã liên thủ với Hạo Thiên Tôn. Ngươi nắm giữ Thiên Minh, vì mượn sức mạnh Bán Thần để giết ta nên không thể không chia một nửa quyền lực của Thiên Minh cho hắn.
Thái Sơ thở dài, nói:
- Hắn lại là tu hú chiếm tổ chim khách, từ từ từng bước chiếm lấy Thiên Minh. Vân Thiên Tôn, sau khi lật đổ ta, ngươi có từng hối hận hay không? Thiên Minh của ngươi biến thành Thiên Minh của Hạo Thiên Tôn và mười Thiên Tôn. Ngươi lật đổ Cổ Thần thống trị thì sau đó sẽ có Bán Thân tiếp tục thống trị chư thiên vạn giới. Nhân tộc các ngươi và sinh linh Hậu Thiên vẫn là tế phẩm, không thể thoát khỏi vận mệnh bị nô dịch, bị huyết tế. Ngươi lật đổ ta hay không lật đổ ta thì có gì khác nhau.
Vân Thiên Tôn cũng thở dài, ngay sau đó buồn bã nói:
- Khác nhau. Lúc trước không có hy vọng, nhưng bây giờ có hy vọng, đây là khác biệt lớn nhất!
Thái Sơ cười ha hả, phất tay áo nói:
- Hy vọng? Hai chữ này thật mờ ảo và châm chọc biết bao. Ngươi chứng kiến vô số Nhân tộc và Thần Chỉ của sinh linh Hậu Thiên trăm vạn năm nay lần lượt bị huyết tẩy và tàn sát, đó gọi là hy vọng ư? Ngươi chứng kiến Long Hán Kiếp, Xích Minh Kiếp, Thượng Hoàng Kiếp, Khai Hoàng Kiếp và Diên Khang Kiếp bùng nổ, đó cũng gọi là hy vọng ư? Sinh linh Hậu Thiên hệt như một bó rau hẹ, bị cắt hết lứa này tới lứa khác, đây là cái mà ngươi gọi là hy vọng sao?
Vân Thiên Tôn bấm đốt ngón tay gảy Đế Kiếm của Thái Sơ, tiếng kiếm réo rắt, phấn khởi nhân tâm:
- Sao lại không gọi là hy vọng? Bệ hạ, năm đó chúng ta không có sức đánh một trận. Thời đại Long Hán, sinh linh Hậu Thiên chỉ có vài cường giả Đế Tọa. Thời đại Xích Minh, Minh Hoàng có thể đánh tới ngoài Nam Thiên Môn. Thời đại Thượng Hoàng, Lăng Nguyệt rung chuyển nền móng Thiên Đình. Thời đại Khai Hoàng, Vô Ưu Hương khiến mười Thiên Tôn ăn ngủ không yên. Mà thời đại Diên Khang, bệ hạ à, bọn ta đã có thể đứng ngang hàng với Thiên Đình.
Ánh mắt Thái Sơ dừng lại trên Đế Kiếm trong tay hắn, châm chậm nói:
- Những sinh linh Hậu Thiên các ngươi đúng là sâu bọ, giết mãi không hết, trái lại còn sống khỏe mạnh hết lân này tới lần khác, hơn nữa còn ngày càng lớn mạnh. Thế nhưng các ngươi đã không còn cơ hội.