Chương 2199: Màn đêm tối tăm (3)
Chương 2199: Màn đêm tối tăm (3)Chương 2199: Màn đêm tối tăm (3)
Ta không nên tìm hiểu biến pháp, tìm hiểu cải cách, không nên nghe theo đại đạo Thánh Nhân, không nên trở thành quốc sư của Diên Khang! Ta gánh vác những việc này, cũng chỉ có thể liều mạng hơn, dùng mạng của mình đọ sức! Bá Thể? Vốn không có cái gì gọi là Bá Thể cả! Có chăng thì cũng chỉ là một người bình thường giống như ta dùng tính mạng để đổi lấy!
Dược sư sửng sốt, trầm mặc.
Tân Mục thở hổn hển, vẻ mặt lại hoà hoãn đôi chút, đi tới bên cạnh dược sư và trưởng thôn, trong giọng nói mang theo cảm giác bất lực:
- Dược sư gia gia, trưởng thôn gia gia, ta mệt mỏi rồi, ta không muốn vờ vịt làm Bá Thể nữa. Các ngươi mong đợi ở ta quá cao, ta không làm được, đừng cản ta. Trưởng thôn há to miệng, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.
Tân Mục lảo đảo tiến lên, đột nhiên không gian chuyển đổi, Nguyệt Thiên Tôn xuất quỷ nhập thần thả Tư bà bà, người mù và người câm xuống trước mặt hắn, vội vàng nói:
- Ta đi tìm Thiên Đao, Họa Thánh và Mã Như Lail
Tần Mục lắc đầu nói:
- Nguyệt, đừng như vậy.
Nguyệt Thiên Tôn không nói một lời, nghiêng mình rời đi.
Tần Mục nhìn Tư bà bà, người mù và người câm, rưng rưng nước mắt mà cười nói:
- Bà bà, mù gia gia, câm gia gia, ta mệt mỏi lắm, ta không muốn tiếp tục chiến đấu nữa, ta muốn về nhà. Ta muốn trở lại thôn Tàn Lão, trở lại lúc ta còn là thiếu niên. Tư bà bà vốn định khuyên hắn, nghe vậy lòng dạ thoáng cái yếu mềm, lau nước mắt nói:
- Vậy thì về nhà. Không cho các ngươi nói gì hết!
Nàng liếc mắt trừng người mù và người câm:
- Không được khuyên hắn! Về nhà cũng được, ngươi vốn không nên gánh vác thế đạo này! Về nhà thôi, Mục Nhi, chúng ta trở về xây dựng một thôn Tàn Lão.
Tân Mục kéo bước chân nặng nề đi qua bọn họ, người mù và người câm quay đầu lại, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, người mù há to miệng, run rẩy nói:
- Mục Nhi, chúng ta trở về rồi, người què đâu? Người què còn có thể trở về không?
Tần Mục dừng bước, thân thể run rẩy.
- Người què không về được nữa... Người mù run giọng nói:
- Thôn Tàn Lão đã không còn là thôn Tàn Lão lúc đầu nữa rồi. Không thể trở về, Mục Nhi...
Bịch...
Tân Mục quỳ trên mặt đất, cúi đầu.
Người mù bước tới sau lưng hắn, nắm lấy bả vai hắn:
- Nếu người què ở đây, chắc chắn hắn không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ ngươi như hiện giờ...
- Ta không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào hất...
Tân Mục gầm lên như một con sói già, đầu cúi thấp trước ngực, khóc lớn, nói:
- Ta đã không nhìn thấy bất kỳ hy vọng gì! Đừng ép ta nữa! Chúng ta đã thua, ta không thể lấy tính mạng của tất cả mọi người ra đặt cược! Hắn khóc lớn một hồi, qoay người lại, liên tục dập đầu với trưởng thôn, Tư bà bà và người mù:
- Què gia gia, ta xin lỗi, xin lỗi đã phụ lòng mong đợi của mọi ngươi. Nhưng ta...
Hắn ngẩng đầu lên nói:
- Nhất định phải làm vậy.
Trưởng thôn thở dài, đỡ hắn lên:
- Mục Nhi, ngươi đi đi, bọn ta chờ ngươi trở về.
Tân Mục xoay người, đi về phía cầu Linh Năng Đối Thiên, Lãng Uyển đi theo phía sau hắn.
Trong kinh thành Diên Khang, Linh Dục Tú dẫn đầu văn võ bá quan Diên Khang, yên lặng im ắng nhìn cảnh này, tim đau như đao cắt nhưng sắc mặt lại bình tĩnh.
- Bệ hạ không ngăn cản quốc sư ư? Một đại thần hỏi.
Linh Dục Tú lắc đầu:
- Không cần ngăn cản. Hắn không còn là quốc sư của các ngươi, ta cũng sắp không còn là bệ hạ của các ngươi. Đợi đến khi thái thượng hoàng tới nơi này, ta sẽ thoái vị, ta sẽ cùng hắn rời khỏi Diên Khang, ẩn cư lánh đời...
Văn võ bá quan nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tần Mục leo từng bước một lên cầu Linh Năng Đối Thiên, nhìn ánh sáng linh năng phía trước, hít vào một hơi thật dài, muốn bước vào trong cầu.
Đột nhiên, Ngọc Thần Tử từ đẳng xa chạy tới, cao giọng nói:
- Quốc sư, chờ chút! Chờ chút!
Tân Mục dừng bước, quay đầu nhìn lại, Ngọc Thân Tử nhanh chóng bước tới bên cạnh hẳn, ghé vào tai hẳn, thấp giọng nói vài câu.
- Quả đúng như vậy sao?
Tân Mục kinh ngạc nói.
Ngọc Thần Tử khẽ gật đầu, nói:
- Bọn họ đã trở về.
Nét mặt Tần Mục không ngừng biến đổi, đột nhiên hai tay dùng sức, xé đứt đoạn dây thừng mận gai, nói:
- Dẫn ta đi gặp bọn họ!
Ngọc Thần Tử nhìn hắn, kinh ngạc nói:
- Quốc sư định...?
Tần Mục lấy y phục mặc vào, nói:
- Khai Hoàng chết, U Đô rơi vào tay kẻ thù, ta mất hết can đảm. Nếu bọn họ chưa trở về thì ta đã đi tới Thiên Đình chịu đòn nhận tội với Hạo Thiên Tôn rồi.
Ngọc Thần Tử thầm giật mình. Hắn là đại thần quản lý sách lược đối ngoại của Diên Khang, cho nên hắn biết rõ Khai Hoàng chết sẽ tạo nên bao nhiêu đả kích đối với Diên Khang. Tất cả Nhân tộc cũng chỉ vẻn vẹn có mấy cường giả đứng đầu, trong đó Khai Hoàng là người thành đạo đầu tiên có khả năng uy hiếp mạnh nhất.
Khai Hoàng vừa chết, chiến lược uy hiếp đối với đám người Hạo Thiên Tôn cũng không cánh mà bay.
Mà việc Khai Hoàng chết dẫn đến U Đô rơi vào tay kẻ thù!
U Đô mất khống chế có nghĩa là tính mạng của tất cả mọi người của Diên Khang và chư thiên vạn giới đều nằm trong tay Thiên Đình!