Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2151 - Chương 2198: Màn Đêm Tối Tăm (2)

Chương 2198: Màn đêm tối tăm (2) Chương 2198: Màn đêm tối tăm (2)Chương 2198: Màn đêm tối tăm (2)

Thiên Công ngập ngừng một chút, kiên trì tiến lên, nói:

- Khi nào Mục Thiên Tôn hồi sinh Thổ Bá?

Tân Mục hòa nhã nói:

- Đạo huynh yên tâm, ta tới Thiên Đình, quỳ gối trước Nam Thiên Môn chịu đòn nhận tội. Hạo Thiên Tôn tha cho thì ta còn có thể sống sót, tiếp tục bảo vệ Diên Khang và Vô Ưu Hương, khi đó ta sẽ trở lại hồi sinh Thổ Bá. Còn có một chuyện khác, làm phiền đạo huynh đi báo tin cho Tây Đế, Bắc Đế và Đông Đế không được tạo phản, bảo bọn họ tới Nam Thiên Môn quỳ với ta.

Thiên Công sững người.

Tân Mục bước xuống Kim Thuyền, Tần Phượng Thanh trong góc tối Kim Thuyền yếu ớt rên rỉ một tiếng:

- Đệ đệ, ta muốn về nhà...

Tân Mục cười nói:

- Trở về đi. Thật xin lỗi, ca, ta không nên để ngươi gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, không nên bắt ngươi làm Thổ Bá. Ta có thể bảo vệ ngươi, ngươi trở về nói với phụ mẫu, ta rất khỏe.

Tân Phượng Thanh kinh ngạc nhìn hắn, không hề dứng dậy trở về.

Tần Mục đi về phía cầu Linh Năng Đối Thiên ở hạ kinh Diên Khang, Lăng Thiên Tôn chắn con đường phía trước hắn, nói:

- Vân Thiên Tôn bảo ta nói với ngươi, thời khắc đen tối đều đã qua rồi. Hắn còn nói, ngươi có thể vượt qua.

Tân Mục mỉm cười nói:

- Nhưng ta không vượt qua nổi, ta không nhìn thấy bất kỳ phần thắng nào. Có lẽ tương lai ta có thể vượt qua, nhưng hiện tại ta thực sự rất mệt mỏi.

Lăng Thiên Tôn nhìn tóc trắng ở thái dương của hẳn, lặng im phút chốc, nói:

- Cho ta thời gian năm vạn năm, ta sẽ tìm hiểu ra tất cả bí ẩn nút thắt dây đỏ của chủ nhân Di La Cung. Khi đó không còn ai xứng làm đối thủ của ngươi!

- Năm vạn năm...

Tần Mục cười yếu ớt, lắc đầu nói:

- Ta có thể đợi, nhưng Diên Khang và Nhân tộc thì không đợi được nữa. Tiếp tục phản kháng, Nhân tộc sẽ bị xóa sổ. Lăng tỷ tỷ, đừng ngăn cản ta.

Lăng Thiên Tôn trầm mặc, nhường đường.

Tần Mục tiếp tục tiến lên, Lãng Uyển đứng ở phía trước, phong thái yêu kiều, lắng lặng chờ hắn.

Tân Mục dừng bước lại, hỏi: - Lãng Uyển, ngươi cũng tới ngăn cản ta chịu đòn nhận tội đầu hàng Thiên Đình sao?

Lãng Uyển lắc đầu:

- Ta đi cùng ngươi.

Tân Mục ngơ ngác.

Lãng Uyển bình tĩnh nói:

- Ngươi đi chịu đòn nhận tội chỉ có thể bảo vệ Diên Khang và Vô Ưu Hương, chứ không bảo vệ được Tạo Vật Chủ còn sót lại. Ta chuẩn bị tới Thiên Đình cùng ngươi, ngươi quỳ gối trước Nam Thiên Môn, còn ta đi gặp Hạo Thiên Tôn. Có lẽ ta có thể trở thành đế hậu của hắn, bảo toàn dòng dõi Tạo Vật Chủ.

Sắc mặt Tần Mục phức tạp, sau một lúc lâu mới nói:

- Ta hổ thẹn là Thánh Anh của dòng dõi Tạo Vật Chủ. Các ngươi gửi gắm hy vọng vào ta, cho rằng ta có thể dẫn dắt các ngươi tái hiện lại huy hoàng của dòng dõi Tạo Vật Chủ, nhưng tất cả những thứ này thật ra đều là ta nói dối. Ta thẹn với ngươi và tộc nhân của ngươi, nếu ngươi tin ta, ta sẽ dùng hết khả năng bảo vệ Tạo Vật Chủ của Vô Ưu Hương.

Lãng Uyển lắc đầu nói:

- Hạo Thiên Tôn muốn ta làm đế hậu của hắn, đây là quyền của người thắng cuộc. Là một người thất bại, ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với hắn.

Tân Mục lặng im, cõng chông gai tiếp tục tiến lên.

Đột nhiên, Nguyệt Thiên Tôn dẫn trưởng thôn và dược sư vội vã chạy tới từ Thiên Cung của Địa Đức Nguyên Quân, sau đó bỏ lại bọn họ rồi chạy.

Trưởng thôn đứng vững lại, sắc mặt sa sầm, trâm giọng hét lớn:

- Mục Nhi! Một lần thất bại mà đã có thể đánh gục ngươi ư? Khi còn bé, ta dạy dỗ ngươi thế nào? Ngươi sở hữu Bá Thể, Bá Thể vô...

Tân Mục khàn khàn nói:

- Trưởng thôn gia gia, Bá Thể chỉ là một lời nói dối khích lệ ta nhất thời, không thể khích lệ ta cả đời. Giấc mộng Bá Thể đã sớm nên tỉnh lại, ta chỉ là một người bình thường, một đứa trẻ bình thường các ngươi nhặt được từ bờ sông. Thậm chí ta còn không bằng người bình thường. Ngay cả hồn phách của bản thân ta cũng không có, nhục thân cũng là của ca ca, ta mệt mỏi lắm...

Trưởng thôn nhìn hắn, sắc mặt phức tạp, đột nhiên thở dài một tiếng:

- Dược sư, ngươi khuyên hẳn đi.

Dược sư lặng im phút chốc, nói:

- Mục Nhi, quả thật Bá Thể là giả, nhưng con đường ngươi đi lại dựa vào tín niệm đánh đâu thắng đó. Thử hỏi trong thiên hạ ai có thành tựu được như ngươi? Ai có tài hoa được như ngươi? Ngươi không phải Bá Thể, nhưng ngươi làm được những chuyện mà Bá Thể cũng không thể làm được.

- Dược sư gia gia, ngươi nhìn thấy thành công của ta, nhưng ngươi có nhìn thấy bao nhiêu tâm huyết mà ta bỏ ra hay không?

Tân Mục đột nhiên mất khống chế, lớn tiếng nói:

- Từ khi ta biết ta là Bá Thể, ta đã bắt đầu liều mạng! Ta bắt đầu vận dụng đầu óc, vắt hết óc! Ta sợ, ta sợ ta phụ lòng mong đợi của các ngươi đối với ta! Ta sợ bản thân thua danh nghĩa Bá Thể! Ta sợ ánh mắt của các ngươi ở sau lưng ta! Ta liều mạng đến mức suýt nữa chết đi hết lần này tới lân khác không phải vì ta tin ta là Bá Thể, mà ta không muốn để các ngươi thất vọng vì ta!

Hắn khàn cả giọng:

- Sau đó thì sao? Sau đó ta tới Diên Khang, trở thành giáo chủ Thiên Thánh Giáo.
Bình Luận (0)
Comment