Chương 2197: Màn đêm tối tắm
Chương 2197: Màn đêm tối tắmChương 2197: Màn đêm tối tắm
Mọi người đứng ở mũi thuyên, im lặng không lên tiếng.
Trận chiến này kéo theo cái chết của Khai Hoàng, hơn nữa còn thua không còn manh giáp, cũng không còn hy vọng trở mình.
Đột nhiên, Thiên Công nhìn thấy nhục thân Thổ Bá A Sửu trôi lơ lửng trên một mảnh đại lục, vội vàng thò tay vớt Thổ Bá A Sửu lên thuyền.
Hắn muốn để Tần Mục chiêu hồn cho Thổ Bá, há miệng nhưng không lên tiếng.
Bởi vì Thổ Bá tự chủ trương khiến Khai Hoàng chết, cũng dẫn đến sự tan tác lần này. Mở miệng bảo Tần Mục hồi sinh Thổ Bá thì lộ rõ Cổ Thần bọn họ quá ích kỷ.
- Ta sẽ hồi sinh Thổ Bá.
Tròng mắt Tân Mục chuyển động, đột nhiên nói:
- Có điều Vân Thiên Tôn vẫn đang ở Chung Cực Hư Không chiến đấu với Thái Sơ, chúng ta nên tới đó một chuyến trước đã... Ta cần yên tĩnh một chút, yên tĩnh một chút...
Hắn mệt mỏi ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, ngửa mặt ngã xuống.
- Để hắn nghỉ một chút.
Nguyệt Thiên Tôn thấp giọng nói:
- Ta đưa Lăng Thiên Tôn đến Chung Cực Hư Không, có lẽ khiến Thái Sơ rời đi không phải là chuyện khó.
Lăng Thiên Tôn khẽ gật đầu.
Tân Mục nghe nàng nói, chậm rãi nhắm mắt lại, trước mắt một màu đen kịt, hai hàng nước mắt theo khóe mắt hắn chảy tới tóc mai, thấm ướt tóc sau tai hắn.
Không còn hy vọng sao? Đúng vậy, đã không còn bất kì hy vọng nào nữa, hẳn yên lặng nói trong lòng mình.
Nguyệt Thiên Tôn dẫn đám người đi ra, nàng biết Tân Mục cũng không muốn để mọi người nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của hắn, mà bọn họ cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Mục Thiên Tôn.
Kim Thuyền Độ Thế lái khỏi U Đô, đi tới Tổ Đình, Nguyệt Thiên Tôn dẫn Lăng Thiên Tôn tìm đến nơi đụng độ giữa Đại La Thiên Thần Thức và Đại La Thiên Nhất Khí. Nàng thi triển thần thông, đưa Lăng Thiên Tôn đến Đại La Thiên Thần Thức, kinh động khiến Thái Sơ rời đi.
Lăng Thiên Tôn không nói thêm gì với Vân Thiên Tôn, chỉ nói cho hắn nghe chuyện Khai Hoàng đã chết.
Vân Thiên Tôn lặng im phút chốc, nói:
- Sau khi trở về, ngươi nói với Mục Thiên Tôn rằng, trong suốt những tháng năm dài đằng đẵng từ thời đại Long Hán đến bây giờ, chúng ta đã trải qua nhiều khổ cực tối tăm hơn hiện tại rất nhiều, những tất cả đều đã qua. Hắn cũng có thể vượt qua.
Hắn suy nghĩ một chút, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Nguyệt Thiên Tôn đón Lăng Thiên Tôn trở về, chỉ thấy Tân Mục vẫn nằm ở đó, không biết vẫn đang ngủ mê mệt hay là không muốn tỉnh lại.
- Chúng ta nên đi đâu bây giờ?
Thiên Công mờ mịt nói.
- Đến Diên Khang.
U Thiên Tôn nói.
Tân Phượng Thanh dùng hai tay ôm đầu gối, trốn ở trong góc Kim Thuyền, thấp giọng nói:
- Ta muốn về nhà, muốn về Vô Ưu Hương. Có lẽ Khai Hoàng vẫn còn ở đó... Kim Thuyền đi tới Diên Khang.
Diên Tú Đế Linh Dục Tú nghe tin đấn đón, nàng bước lên thuyền, chỉ thấy đám người Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn đã tránh đi. Tân Mục chẳng biết đứng dậy từ lúc nào, ngồi trên mạn Kim Thuyền, suy nghĩ xuất thần.
Linh Dục Tú đi tới bên cạnh hắn, trèo lên trên mạn thuyền, ngồi cùng hắn.
Nàng nghiêng đầu nhìn, nơi bị nước mắt thấm ướt trên thái dương của Tần Mục đã xuất hiện vài sợi tóc trắng.
Hắn đã không còn là một thiếu niên nữa, mà đã trở thành một nam tử trung niên trầm ổn và trưởng thành.
Tiểu tử chăn trâu bên bờ Dũng Giang năm đó đã trưởng thành, nhưng tâm trạng có phần sa sút.
- Chúng ta thành thân đi.
Tân Mục cúi đầu, nhìn phía dưới, phía dưới là hạ kinh của Diên Khang, mây mù giăng lối, bao phủ Nguyên Mộc. Hắn bình tĩnh nói:
- Chúng ta thành thân đi, ta không muốn làm quốc sư Diên Khang nữa, ngươi vẫn định tiếp tục làm hoàng đế ư?
Linh Dục Tú tựa vào đầu vai hắn, nói khẽ:
- Ta sẽ đến tìm phụ thân, nhường lại ngôi vị hoàng đế. Chờ ta tìm được phụ thân và Giang Bạch Khuê xong, chúng ta có thể gỡ bỏ trọng trách trên người. Chờ ta thêm mấy ngày nữa, có cần dừng việc cải cách Diên Khang lại không?
- Nếu như Nhân tộc còn muốn sống thì nhất định phải dừng việc cải cách.
Tân Mục dựa vào nàng, linh hồn hệt như trống rỗng, chỉ còn lại cái xác không hồn. Hắn lẩm bẩm nói:
- Đã không còn bất kỳ hy vọng trở mình nào nữa... Khi ngươi đi tìm hoàng đế và quốc sư, ta sẽ đến Thiên Đình một chuyến.
Linh Dục Tú khẽ gật đầu:
- Sau khi chúng ta lui bước, ngươi có đến Dũng Giang không?
- Có chứ. Ta vốn là kẻ chăn trâu bên bờ Dũng Giang, ta nên trở về là ta của trước kia thôi...
- Ta đi cùng ngươi...
Linh Dục Tú đi rồi, Tân Mục cởi y phục ra, để trần nửa người trên, chỉ mặc quần.
Hắn lấy dây thừng và cành mận gai tới, cột chắc lại, trên cành mận gai mọc đầy gai nhọn sắc bén đâm vào da thịt hắn.
U Thiên Tôn nhìn thấy cảnh này, nhưng không tiến lên ngăn cản, chậm rãi đeo mặt nạ quỷ lên trên mặt.
Nguyệt Thiên Tôn tiến lên khuyên hắn, nhưng Tân Mục lại nở nụ cười, nói: - Năm đó Vân Thiên Tôn chết trận, các ngươi cũng mất hết can đảm quy ẩn, đừng khuyên ta.
Nguyệt Thiên Tôn không nói được gì nữa.
Lăng Thiên Tôn suy nghĩ một chút, không tới khuyên hắn nữa.