Chương 2212: Nét chữ nết người (2)
Chương 2212: Nét chữ nết người (2)Chương 2212: Nét chữ nết người (2)
Bạch Ngọc Quỳnh thở dài nói:
- Ngươi muốn ta làm gì? Ta là Thiên Sư của Thiên Đình, sẽ không thể vì bản thân là Nhân tộc mà lòng hướng về Nhân tộc. Thế nhưng, nếu không ảnh hưởng đến đại cục, ta có thể giúp ngươi một chút, nhưng ngươi không thể đòi hỏi quá nhiều.
Ngọc Thần Tử vô cùng phấn chấn:
- Mục Thiên Tôn không dám quá mức, chỉ xin Thiên Sư đi gặp Mạnh Vân Quy Mạnh Thiên Sư.
Ánh mắt Bạch Ngọc Quỳnh dừng lại trên mặt hắn, không nói gì, một lúc sau nói:
- Mạnh Vân Quy Mạnh sư huynh cũng là Thiên Sư Nhân tộc, tuy đứng vào hàng Thiên Sư thứ hai nhưng Thương Bình Ẩn cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn làm đệ nhất Thiên Sư cũng dư sức, nhưng Nhân tộc sao có thể làm đệ nhất Thiên Sư của Thiên Đình? Bởi vậy Thương Bình Ẩn vẫn có thể giữ vững tên tuổi đệ nhất Thiên Sư.
Nàng đi hai bước quanh Ngọc Thần Tử đang quỳ trên mặt đất, dừng bước nói:
- Có lẽ tất cả tâm tư của Mục Thiên Tôn có thể giấu diếm được Thương Bình Ẩn, nhưng không thể gạt được Mạnh Vân Quy. Mạnh Vân Quy coi trọng quyền mưu lợi ích hơn, tiếc thân tiếc mạng hơn, cũng khéo đẩy đưa hơn, ngươi dùng những kế vặt này trước mặt hắn chắc sẽ không thể lừa được hắn.
Ngọc Thần Tử nghiêm túc nói:
- Mục Thiên Tôn không cầu xin gì khác, chỉ xin Bạch Thiên Sư có thể đi gặp Mạnh Thiên Sư, bảo hắn lúc giơ đồ đao với đồng tộc đồng bào, giơ cao một chút, để Nhân tộc có một ít cá lọt lưới, có thể sống sót.
Bạch Ngọc Quỳnh nhắm mắt lại, khẽ thở dài, lập tức mở mắt, đưa tay ra, nhận lấy ngọc bội Luân Hồi, nói:
- Mạnh Vân Quy sẽ nghe ý kiến của ta. Ta sẽ đi gặp hắn, ngươi có thể yên tâm.
Ngọc Thần Tử lại cúi đầu thật sâu đa tạ, Bạch Ngọc Quỳnh phiền muộn, phất tay nói:
- Đi đi! Đừng tới Thiên Cung Quỳnh Hoa của ta nữa.
Ngọc Thần Tử đứng dậy cáo lui.
Hắn còn chưa ra khỏi cung Quỳnh Hoa, đột nhiên đại thân Thượng Tể dẫn đầu rất nhiều thiên binh thiên tướng nối đuôi nhau tới, xông vào cung Quỳnh Hoa, trên dưới cung Quỳnh Hoa đều xôn xao.
~ Trói hẳn lại!
Đại thân Thượng Tể phất tay quát lên. Thiên binh thiên tướng cùng nhau tiến lên, không nói một lời trói Ngọc Thân Tử lại, buộc thật chặt.
Bạch Ngọc Quỳnh vội vã đi ra, nhíu mày, khách khí nói:
- Tế tướng, sứ giả Mục Thiên Tôn phái tới là điệt nhi của ta, hơn nữa cũng chỉ đến xin hàng. Hắn phạm vào chuyện gì rồi? Vì sao phải bắt hắn hỏi tội?
Đại thần Thượng Tể nói:
- Thư xin hàng hắn đưa tới có vấn đề, bệ hạ xem xong giận tím mặt, muốn đích thân chém đầu hắn. Vốn dĩ ta không dám tùy tiện xông vào phủ đệ của Thiên Sư, nhưng bệ hạ ra lệnh, ta cũng không thể không xông vào, xin Thiên Sư nể mặt.
Ngọc Thần Tử nói:
- Đại di mẫu, chuyện này phần lớn là hiểu lầm, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta giải thích với bệ hạ là có thể hóa giải hiểu lâm.
Bạch Ngọc Quỳnh đi lên, sửa sang y phục cho hắn một chút, nói:
- Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nghĩ cách bảo vệ tính mạng ngươi.
Ngọc Thần Tử thở phào nhẹ nhõm, biết cái nàng nói không phải tính mạng mình, mà là tính mạng của Nhân tộc.
Bên trong ngự thư phòng, Ngọc Thần Tử bị áp giải lên phía trước, thần tướng còn chưa kịp đá vào chân hắn thì hắn đã chủ động quỳ bịch xuống đất.
Hạo Thiên Tôn đang cầm thư xin hàng, cẩn thận xem xét, cười nói:
- Bên trong thư xin hàng, Mục Thiên Tôn cũng hao tổn chút tâm tư, liệt kê ra tất cả của cải của Diên Khang, cũng có tâm lắm.
Hắn khép lại thư xin hàng, sắc mặt nặng nề. Ngọc Thần Tử run lên một cái, rõ ràng tâm tình của Hạo Thiên Tôn đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng nhìn thấy hắn lại không khỏi nhớ tới một đoạn lời nói trên thư xin hàng kia, khiến hắn không vui, lạnh lùng nói:
- Mục Thiên Tôn phái ngươi đến, có lẽ ngươi là người khéo ăn nói, cuộc đời trầm ghét nhất chính là hạng người miệng mồm lanh lợi...
- Bệ hạ, Mục lão tặc mượn đao giết người!
Ngọc Thần Tử vội vàng cao giọng kêu oan:
- Bệ hạ đừng trúng quỷ kế của Mục lão tặc!
Hạo Thiên Tôn ồ một tiếng, cười nói:
- Ý ngươi là Mục Thiên Tôn muốn mượn tay ta giết ngươi? Ngươi có tài cán gì? Vì sao hẳn không trực tiếp diệt trừ ngươi, lại muốn mượn tay ta diệt trừ ngươi? Ngọc Thần Tử ngẩng đầu nói:
- Mục tặc hoang dâm vô độ, ta nhiêu lần khuyên can, hắn không thích. Nhưng ta là đệ tử của Đạo Tổ, hắn không thể vô duyên vô cớ giết ta, bởi vậy lần này xin hàng, đã đẩy ta ra chịu chết! Tất cả nội tình của Diên Khang, vi thần đều biết rõ ràng, trên thư xin hàng là hắn lừa gạt bệ hạ đấy! Chính hắn lén lút giữ lại rất nhiều gia sản, định sau khi đầu hàng dẫn theo đám mỹ nhân Lãng Uyển Thần Vương và Diên Tú Đế trải qua cuộc sống vui vẻ!
Hạo Thiên Tôn bật cười khanh khách, lắc đầu nói:
- Ngươi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Mục Thiên Tôn có thể đấu với trẫm nhiều năm như vậy, không phải loại người vô lại kia.
Ngọc Thần Tử nói:
- Bệ hạ, sau khi đầu hàng, hắn chuẩn bị dẫn theo mỹ nhân, tiền tài, trở về Dũng Giang chăn bò đấy!