Chương 2211: Nét chữ nết người
Chương 2211: Nét chữ nết ngườiChương 2211: Nét chữ nết người
Chỉ cân Lang Hiên tiến cảnh, lại thêm ngươi, Cổ Thần Thái Cực và thái thượng hoàng, các ngươi có thể lật trời rồi. Mà trầm chỉ có Hư Thiên Tôn và Tổ Thần Vương, làm sao có thể là đối thủ của các ngươi?
Sắc mặt hắn trầm xuống, cười giễu nói:
- Nhưng các ngươi không ngờ được, trẫm có mẫu hậu ở đây, các ngươi đều chỉ là kẻ diễn tuồng trong vở kịch này! Giang sơn của trâm không cho phép người thứ hai nhúng chàm, ngay cả ý nghĩ cũng không thểi
Không lâu sau, thư xin hàng của Tần Mục đã xuất hiện ở ngự thư phòng của Hạo Thiên Tôn.
Hạo Thiên Tôn mở thư xin hàng, đọc kĩ càng, không khỏi cười lớn, khó giấu được vẻ đắc ý trong lòng.
Hắn càng đọc, trong lòng càng dễ chịu, đủ loại kế vặt tinh tế trong từng của Tân Mục khiến hắn không khỏi vỗ tay cười lớn. Từ trong những hàng chữ này, hắn có thể thấy Tân Mục không cam lòng, hoảng sợ, tuyệt vọng, bất lực và miệng hùm gan sứa, còn có Tân Mục lưu luyến quyền lực, không nỡ từ bỏ địa vị.
- Một bức thư xin hàng ngắn gọn, khoảng không quá hai ngàn chữ, Mục Thiên Tôn lại có thể phân tích nội tâm của mình đến mức trôi chảy, rõ ràng, thật sự là tài văn chương nổi bật, không kém bậc đại văn hào!
Hạo Thiên Tôn cười nói với đại thần Thượng Tể:
- Sau khi ta xem xong, ngươi đọc lại cho ta nghe.
Đại thần Thượng Tể nói vâng. Hạo Thiên Tôn tiếp tục đọc, lại không nhịn được thoải mái cười lớn, hô lên:
- Mang rượu đến cho ta! Đọc thư xin hàng của Mục Thiên Tôn, sao có thể không có rượu góp vui?
Chẳng mấy chốc đã có thần thị nhanh chóng dâng rượu ngon lên. Hạo Thiên Tôn vừa uống rượu, vừa thường thức thư xin hàng, khen ngợi nói:
- Văn chương bay bổng, văn chương bay bổng, đúng là nên in lên mấy trăm ngàn quyển sách, đưa tới chư thiên vạn giới, để cho tất cả Thần Ma đọc một lượt... Không hổ danh là Mục Thiên Tôn!
Đột nhiên hắn giận dữ, chén rượu trong tay vỡ toang, rượu đổ đầy đất.
Hạo Thiên Tôn giận dữ nhìn chằm chằm một hàng chữ, Tần Mục thật sự đã viết "đã đồng sàng cộng chẩm'.
Trong ngự thư phòng, mọi người không biết vì sao hẳn nổi giận, nhìn nhau, không dám lên tiếng.
- Mục Thiên Tôn khá lắm, phá hoại của trời, chà đạp thần nữ, tội không thể tha! Tên tặc tử này còn dám khoe khoang với ta, trẫm muốn chém đầu hắn!
Hạo Thiên Tôn khó mà kiềm chế được cơn giận dữ, dùng tay đập nát án thư, đứng dậy phẫn nộ nói:
- Không giết hắn vội, kéo sứ giả của hắn tới đây, trẫm muốn chém đầu cho hả giận!
Đại thần Thượng Tể vội vàng nói:
- Bệ hạ, hai nước giao chiến, không chém sứ giả, huống hồ Mục Thiên Tôn còn tới đầu hàng. Nếu bệ hạ giết sứ giả, sao Mục Thiên Tôn dám đầu hàng?
Hạo Thiên Tôn phẫn nộ nói:
- Không giết thì không đủ để xả mối hận trong lòng trãm! Đại thần Thượng Tể ngập ngừng nói:
- Bệ hạ, chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng mưu kế lớn...
Hạo Thiên Tôn lườm hắn một cái:
- Trầm giết một tên sứ giả thì có sao? Mục Thiên Tôn chọc giận trẫm, trẫm sai Hư Thiên Tôn đi diệt một nửa dân số Diên Khang của hắn trước! Đi, trói sứ giả kia lại đây cho trẫm!
Đại thần Thượng Tể không dám nói nữa, đành vội vàng rời đi.
Lúc này, Ngọc Thần Tử đang ở Thiên Cung Quỳnh Hoa của Bạch Ngọc Quỳnh, Bạch Ngọc Quỳnh biết hắn là sứ giả của Diên Khang, để tránh hiềm nghỉ nên từ chối, không gặp hắn.
Ngọc Thần Tử kéo áo bào lên, bịch một tiếng quỳ ngoài cửa Thiên Cung Quỳnh Hoa, khiến Thần Chỉ qua lại đồng loạt dừng chân quan sát. Bạch Ngọc Quỳnh chỉ sợ lớn chuyện, vội vã sai người mời hẳn vào, oán trách nói:
- Sứ giả Diên Khang không hiểu lý lẽ gì cả. Ta là Nhân tộc, ngươi lại quỳ trước cửa của ta, nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng ta cấu kết với Diên Khang các ngươi đấy! Là Mục Thiên Tôn kêu ngươi tới? Lão tặc này, lúc nào cũng muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa!
Ngọc Thần Tử đứng dậy khỏi ghế, lại quỳ xuống lạy, khóc lớn nói:
- Bạch Thiên Sư, xin cứu Nhân tộc!
Nói xong, hắn không ngừng dập đầu.
Bạch Ngọc Quỳnh vội vã dìu hắn dậy, Ngọc Thần Tử quỳ trên đất không muốn dậy, hai tay nâng ngọc bội của Tần Mục lên, nức nở nói:
- Mục Thiên Tôn một đêm bạc đầu vì nghĩ cho Nhân tộc, cảm khái Nhân tộc không còn đường sống trong trời đất này nữa, khóc đến ngất đi, sáu bảy ngày sau mới tỉnh lại. Hắn nói, chỉ có Bạch Thiên Sư mới có thể cứu Nhân tộc, tránh để Nhân tộc diệt vong.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Quỳnh phức tạp, không nhận lấy ngọc bội Luân Hồi đó, nói:
- Nếu Mục Thiên Tôn hàng rồi, Hạo Thiên Tôn cũng không đến mức nhất định muốn hủy diệt Nhân tộc. Chỉ sợ Mục Thiên Tôn còn có ý định đông sơn tái khởi, thậm chí cá chết lưới rách, bởi vậy mới cảm thấy ta có thể giúp hắn giành thắng lợi.
Nàng cũng có một miếng ngọc bội giống như vậy, là Tân Mục luyện để cứu nàng.
Tân Mục luyện ra miếng ngọc bội thứ hai giống vậy, rõ ràng mong nàng báo đáp.
Nhưng miếng ngọc bội này, nàng không dám nhận, cũng không muốn nhận.
Trong lòng Ngọc Thần Tử hơi chấn động, thâm khen một tiếng, nữ nhân này thông tuệ hơn người.
- Bạch Thiên Sư, Mục Thiên Tôn thật sự đã lâm vào đường cùng, không còn đường sống.
Ngọc Thần Tử lau nước mắt, nói:
- Là một Nhân tộc, Thiên Sư thật sự muốn nhìn Nhân tộc hủy diệt hay sao? Dù Mục Thiên Tôn đầu hàng, Nhân tộc cũng là cá thịt, mặc người áp bức.