Chương 2216: Hạo Thiên Đế
Chương 2216: Hạo Thiên ĐếChương 2216: Hạo Thiên Đế
- Hết thế hệ này tới thế hệ đêu đang phấn đấu vì giấc mộng này, từ Ngự Thiên Tôn, Vân Thiên Tôn, Xích Hoàng, Minh Hoàng, Thượng Hoàng, Khai Hoàng, đến bây giờ, đến Mục Thiên Tôn, đến Diên Khang. Bọn ta vẫn luôn không từ bỏ, sư bá à, Nhân tộc vẫn luôn không hề từ bỏ...
Mạnh Vân Quy đi càng nhanh hơn, hệt như đang chạy thoát thân, không dám và cũng không muốn nghe lời hắn nói.
Lời hắn nói là lời nói mê hoặc, sẽ làm dao động trái tim bản thân Mạnh Vân Quy.
Bạch Ngọc Quỳnh đến gặp Mạnh Vân Quy, nhìn thấy Mạnh Vân Quy đang cắm hoa, trong tay cầm một cành hoa nhưng lại không hề cắm xuống.
Cắm hoa là khảo nghiệm cảm giác nghệ thuật và trình tự không gian. Vê mặt không gian, hoa cắm ra được phân chia trình tự, bóng râm, khoảng trống, đánh vào. thị giác, bất kể nhìn từ góc độ nào, đều là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Là một bậc thầy thuật số, thật ra cắm hoa không khó, nhưng Mạnh Vân Quy lại đang ngẩn người.
Bạch Ngọc Quỳnh bước lên phía trước, cười nói:
- Mạnh sư huynh đang nghĩ gì thế?
Mạnh Vân Quy khế khàng nói:
- Ta có một ước mơ...
- Cái gì?
Bạch Ngọc Quỳnh không hiểu.
Mạnh Vân Quy tỉnh lại, loại bỏ lời nói của Ngọc Thần Tử ra khỏi đầu, cười nói:
- Một câu nói mớ mà thôi. Bạch Thiên Sư, chuyện ngươi muốn ta làm, ta đã làm được rồi, ngươi có thể yên tâm. Nhưng chỉ lần này thôi, không thể có thêm lần thứ hai.
Bạch Ngọc Qưỳnh nói:
- Đương nhiên sẽ không có thêm lần thứ hai. Thiên hạ sắp thống nhất, sau này Thiên Sư giống như chúng ta khó mà có đất dụng võ nữa. Hạo Thiên Tôn lên ngôi xưng đế, nắm hết tất cả quyền lực trong tay, không ai có thể chống lại hắn, không có bất kì thế lực nào có thể đối kháng Thiên Đình. Thiên Sư chúng ta cũng sắp phải cởi giáp về quê rồi.
- Chỉ hy vọng thế.
Mạnh Vân Quy nói:
- Dựa vào công lao của chúng ta, ta và ngươi ít nhiều cũng có thể được chia một một chư thiên, ở bên trong chư thiên của chúng ta, Nhân tộc có thể sống rất tốt.
Ánh mắt Bạch Ngọc Quỳnh lấp lóe, hạ thấp giọng nói:
- Ngươi đã từng đến Nam Thiên sao? Mạnh Vân Quy liếc nàng một cái, im lặng không nói.
Bạch Ngọc Quỳnh nói:
- Nhân tộc Nam Thiên đã không thể gọi là "người" nữa, mà là gia súc, khiến ta vô cùng sợ hãi. Lần trước ta tới Nam Thiên, gần như là trốn chạy thoát khỏi đó...
Mạnh Vân Quy trâm mặc.
Bạch Ngọc Quỳnh nói:
- Cách làm của Hỏa Thiên Tôn không hề có nhân tính, rõ ràng nói sẽ bảo toàn Nhân tộc, nhưng thật ra lại xem Nhân tộc như gia súc, bản thân thì là con chó chăn gia súc cho Bán Thần. Sau khi chúng ta công thành danh toại, chư thiên dưới trướng sẽ trở thành Nam Thiên sao...
- Sẽ không!
Mạnh Vân Quy vừa nói ra lời này thì mới phát hiện ra giọng điệu của bản thân quá gay gắt. Hắn điều chỉnh giọng điệu trở lại bình thường rồi nói:
- Chúng ta không giống Hỏa Thiên Tôn. Hỏa Thiên Tôn theo đuổi quyền thế, còn chúng ta chỉ mưu cầu một chỗ yên thân. Hắn muốn quyền thế thì nhất định phải lấy lòng Bán Thần, lôi kéo Bán Thần, thái độ khiêm nhường, nịnh hót lấy lòng, bởi vậy lúc Hỏa Thiên Tôn đối phó Khai Hoàng, đối phó Mục Thiên Tôn, đều xông lên phía trước nhất. Chúng ta lại chỉ dựa vào bản lĩnh của bản thân, lập công lao, dùng công lao đổi lấy một nơi yên thân an phận.
Bạch Ngọc Quỳnh do dự một lát, nói:
- Nếu thiên hạ thái bình, Thiên Đình ra lệnh biến lãnh địa của chúng ta thành Nam Thiên thì sao?
Khóe mắt Mạnh Vân Quy giật giật.
Một lát sau, Mạnh Vân Quy nói:
- Đừng nghĩ những chuyện vớ vẩn này nữa, ngươi và ta làm tốt bổn phận là được rồi. Hỏa Thiên Tôn chắc chắn phải chết, sống không được bao lâu. Trước đây rất lâu ta đã nhìn ra được cái chết của hắn, nói cho Hư Thiên Tôn, nếu Hư Thiên Tôn gả cho hắn chắc chắn sẽ bị liên lụy. Hiện giờ, đã đến lúc ứng nghiệm rồi.
Bạch Ngọc Quỳnh suy tư chốc lát, nói:
- Vậy thì chúng ta sẽ trở thành Hỏa Thiên Tôn thứ hai sao? Hạo Thiên Tôn không tin Hỏa Thiên Tôn của Nhân tộc, lẽ nào lại có thể tin Bạch Thiên Sư Nhân tộc, Mạnh Thiên Sư Nhân tộc ư?
- Câm miệng!
Mạnh Vân Quy khẽ quát một tiếng, nhìn xung quanh một cái, biểu cảm nghiêm ÚC:
- Bạch sư muội, ngươi và ta từng là đồng môn, ta đây mới nhắc nhở ngươi, bằng không sớm muộn ngươi cũng phải chết! Lời nói và việc làm của ngươi bây giờ vô cùng nguy hiểm, lúc này không giống trước kia, ngươi nói sai bất kì lời gì cũng có thể mang đến họa diệt thân! Trước kia có mười Thiên Tôn, bởi vậy nói sai cũng không sao, mà bây giờ chỉ có Hạo Thiên Tôn, dù là Thiên Tôn nói sai cũng sẽ chết!
Bạch Ngọc Quỳnh thở dài, cúi chào, xoay người rời đi.
Mạnh Vân Quy cầm cành hoa, tiếp túc cắm hoa, lẩm bẩm nói:
- Ta có một ước mơ... Chết tiệt!
Ngọc Thần Tử an tâm, chậm rãi trở về nơi ở của mình. Nơi ở mà đại thần Thượng Tể sắp xếp cho hắn có thể nói là tai mắt khắp nơi, giám thị nhất cử nhất động của hắn, không chút riêng tư.
Hắn cũng không để bụng, thản nhiên vào ở, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không chút áp lực.
Thiên Đình lại đang bận rộn chuẩn bị lễ đăng cơ cho Hạo Thiên Tôn.