Chương 2217: Hạo Thiên Đế (2)
Chương 2217: Hạo Thiên Đế (2)Chương 2217: Hạo Thiên Đế (2)
Ngày lễ đăng cơ có thể nói là vô cùng náo nhiệt, lại thiêng liêng nghiêm trang, người dẫn đầu chư thiên vạn giới ào ào đi đến, đủ loại thần thánh hiện ra đủ thứ dị tượng, trên trời có thần nữ y phục tung bay rải xuống từng đóa hoa thần.
Cánh hoa rơi đây đất, các vị thần thánh dự lễ không thể giẫm lên mặt đất mà bước đi trên cánh hoa dày đặc.
Thiên giới treo đèn kết hoa, nhà nhà treo đèn lồng, thần thú giữ cửa cũng nhao. nhao hăng hái tinh thần, rồng cuộn trên cột nhà, phượng hoàng bay lên đầu cành cây, kỳ lân ngồi trước cửa, uy phong lẫãm liệt.
Giây phút tiến hành đại lễ, Thái Sơ Thiên Đế mặc thiên bào, đầu đội đế quan, tiếp nhận quần thần quỳ lễ.
Hạo Thiên Tôn cũng quỳ gối phía dưới, lễ bái Thái Sơ.
Quan tuyên lễ xướng lễ, sau khi lễ xong, Thái Sơ Thiên Đế thắp hương cầu nguyện, nói lời chúc mừng thoái vị nhường cho người hiền đức, nói mình đức hạnh có chỗ thiếu sót, hổ thẹn khi ngồi ở vị trí đó vân vân và mây mây, sau đó lại khen ngợi tài cán và phẩm đức của Hạo Thiên Tôn, bởi vậy thoái vị, mời Hạo Thiên Đế đăng cơ.
Thái Sơ Thiên Đế tháo đế quan xuống, cởi đế bào, đặt trên bàn ngọc.
Hạo Thiên Tôn vội vã từ chối, hết sức lo sợ.
Thái Sơ Thiên Đế không vui, kiên quyết thoái vị, lập hắn làm đế.
Hạo Thiên Tôn quỳ xuống đất, liên tục khấu đầu lạy tạ, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Thái Sơ lại yêu câu Hạo Thiên Tôn đăng cơ một lần nữa, Hạo Thiên Tôn gào. khóc tại chỗ, không ngừng từ chối.
Thái Sơ Thiên Đế giận tím mặt, quát lên:
- Hạo Nhi, ngươi muốn nhìn thấy phụ thân chết trên vị trí này, ngươi mới bằng lòng lên ngôi sao?
Nói xong, hắn rút Đế Kiếm ra, muốn tự tử.
Quần thần vội vàng đi lên, khuyên nhủ Thái Sơ Thiên Đế.
Thái Sơ Thiên Đế không làm gì được, chỉ đành quăng kiếm, quát lên:
- Các ngươi khuyên ta có tác dụng gì? Đi khuyên giải tân đế, để hắn lên ngôi mới phải!
Quần thần lại đi khuyên Hạo Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn nằm trên đất khóc lớn một trận, mọi người tiếp tục khuyên, lúc này hẳn mới ngừng khóc, được quần thần đỡ dậy, đưa đến đế tọa của Lăng Tiêu Điện. Thái Sơ đích thân đội đế quan, mặc đế bào vào cho hắn, sau đó bước từng bước đi xuống.
Quần thần quỳ lạy, hô to Hạo Thiên Đế.
Thái Sơ cũng quỳ theo vái lạy, hô to Hạo Thiên Đế.
Hạo Thiên Tôn than thở:
- Trâm tài đức nông cạn, đều nhờ chư quân nâng đỡ, lúc này mới quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, chư thiên hưng thịnh, không có cướp bóc, làm loạn. Chư quân, sau này ngày tháng dài lâu, vẫn mong rằng nâng đỡ trẫm nhiều hơn nữa. Chúng ái khanh, hãy bình thân, mời vào chỗ.
Mọi người đứng dậy, từng người ngồi vào bàn, thần nữ và người hầu nối đuôi nhau đi vào như nước, dâng các loại sơn hào hải vị lên.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có thần tướng đến báo:
- Có người đến chịu đòn nhận tội, quỳ gối ngoài Nam Thiên Môn!
Trên triều đình xôn xao, quần thần châu đầu ghé tai, sôi nổi nghị luận.
- Chẳng lẽ Mục Thiên Tôn thật sự đến hàng trẫm sao?
Trong lòng Hạo Thiên Đế khẽ động, cười nói:
- Giải người thỉnh tội tới cho trẫm.
Không lâu sau đó, quả thật có một người để trần cánh tay, hai tay để sau lưng bị trói lại thật chặt, sau lưng còn cắm mấy cành mận gai, bị áp giải lên triều đình.
Hạo Thiên Đế nheo mắt nhìn qua, có hơi thất vọng, ánh mắt quần thần dừng lại trên người người đó, mỗi người đều vừa mừng vừa sợ.
- Bệ hạ lên ngôi, Đông Đế Thanh Long nghe tiếng đến hàng, đây là dấu hiệu tốt lành!
Mọi người sôi nổi chúc mừng, Đông Đế Thanh Long quỳ rạp dưới đất, cất cao giọng nói:
- Bệ hạ thuận theo ý trời, ưng thuận lòng người, thần tâm phục khẩu phục, tự biết khó có thể đối kháng thiên uy, đặc biệt đến đầu hàng, khẩn cầu bệ hạ trách phạt!
Hạo Thiên Đế đứng dậy, bước đến bên cạnh Đông Đế Thanh Long, rút một cành mận gai từ trên lưng hắn, quất mấy roi, sau đó lập tức ném cành mận gai đi, đưa hai tay đỡ hắn lên.
- Người đâu, chuẩn bị áo bào, khoác lên cho Thanh Long.
Hạo Thiên Đế cười nói:
- Thanh Long chớ trách, sở dĩ phải đánh ngươi là vì lúc trước ngươi đối địch với trầm, tự lập làm đế, nên đáng trách,phải đánh. Thế nhưng, ngươi biết hối cải, trâm tán thưởng tài năng của ngươi, nên mới đồng ý thu nhận, không tính toán hiềm khích lúc trước.
Đông Đế Thanh Long nức nở nói:
- Ơn tri ngộ, ơn tha chết của bệ hạ, Thanh Long máu chảy đầu rơi cũng không thể báo đáp.
Hạo Thiên Đế cười ha ha, phủ thêm áo bào cho hắn, nói:
- Ái khanh, mời vào chỗ.
Đông Đế Thanh Long ngồi xuống.
Thái Sơ khẽ cau mày, Đông Đế Thanh Long đầu hàng vượt ngoài dự liệu của hắn. Đông Thiên Thanh Đế là người của hắn, Hạo Thiên Tôn thống nhất thiên hạ, sớm muộn cũng sẽ động binh với Đông Cực Thiên, đến lúc đó, Đông Thiên và Đông Cực Thiên đều là lãnh địa của Thái Sơ.
Mà bây giờ, Đông Đế Thanh Long đến hàng, vùng lãnh địa này sẽ trực tiếp dưới danh Hạo Thiên Đết
- Chỉ có thể nhịn.
Thái Sơ thầm nói trong lòng.
Đột nhiên, lại có thân quan cao giọng nói:
- Sứ giả Ngọc Thần Tử của phản tặc Mục Thiên Tôn lên điện dâng thư xin hàng cầu hàng, cầu thiên ân cuồn cuộn, mở ra một con đường!
Lời này vừa nói ra, tất cả lại xôn xao.