Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2177 - Chương 2224: Đền Thờ Của Hỏa Thiên Tôn

Chương 2224: Đền thờ của Hỏa Thiên Tôn Chương 2224: Đền thờ của Hỏa Thiên TônChương 2224: Đền thờ của Hỏa Thiên Tôn

- Nếu ngươi không phải là tên béo, chắc chắn ta cảm thấy lời của ngươi rất có lý...

Tần Mục phất áo, đẩy cánh cửa lớn cung điện, sải bước vào trong điện.

Trước mắt hắn, một đóa hoa như được tạo thành từ vô số lưỡi kiếm từ từ xoay chuyển.

Tân Mục khóc mà như không khóc, cười như không cười đứng ở đó, hồi lâu không nhúc nhích.

Bên trên Thiên Đình, sau khi lễ đăng cơ của Hạo Thiên Đế kết thúc, khắp nơi vẫn lại tiếp tục náo nhiệt thêm một thời gian. Hạo Thiên Đế sắc phong chư thần có công, thu hút sự chú ý người ta nhất chính là phong danh Thiên Tôn mới. Âm Thiên Tử được phong làm Luân Hồi Đại Thánh Âm Thiên Tôn, Cổ Thần Thái Cực được phong làm Thái Dương Thiên Tôn, Thái Âm Thiên Tôn, Đông Đế Thanh Long được phong làm Thanh Long Thiên Tôn.

Điều khiến người ta không ngờ tới nhất chính là, Long Hao cũng đến đây, được Hạo Thiên Tôn phong làm Thiên Tôn thứ mười, Long Hao Thiên Tôn, quản lý Thú Giới.

Những vị Thiên Tôn khác như đám người Hỏa, Hư, Tổ, cũng được phong thưởng, địa vị càng thêm tôn quý.

Sau sự kiện, Hạo Thiên Tôn hạ lệnh loại bỏ những thứ không phù hợp quy tắc, chuẩn bị xuất binh tới Tây Cực Thiên và Bắc Cực Thiên.

Chúa tể của chư thiên vạn giới quay về giới của mình, chư vị Thiên Tôn cũng lần lượt trở vê lãnh địa của mình, chiêu binh mãi mã, chuẩn bị thảo phạt.

Hỏa Thiên Tôn ngồi trên bảo liên của Thiên Tôn, nhắm mắt dưỡng thần, bảo liễn chạy trong tinh không, hào quang rực rỡ, để lại một vệt sáng dài trong không trung.

Áo gấm về làng.

Hắn không đi qua cầu Linh Năng Đối Thiên mà phải ngồi bảo liễn quay về Nam Thiên cũng là vì câu nói này

Thiên Tôn phải có phong cách của Thiên Tôn.

Cả đoạn đường bình an vô sự.

Đợi đến khi tới Nam Thiên, tốc độ của bảo liễn giảm dần. Bảo liễn đi qua không trung của các chư thiên Nam Thiên, phía dưới là lê dân bách tính quỳ xuống đất cúng bái.

Hỏa Thiên Tôn thị sát cả đoạn đường, chỉ thấy Nam Thiên có vẻ yên bình, nhưng cũng ngầm lộ ra chút rối loạn, không khỏi cau mày.

Kẻ tạo phản không phải Nhân tộc, mà là Bán Thần. Bọn họ phóng hỏa giết người cướp bóc khắp nơi, Nhân tộc vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, vốn không phản kháng.

Hỏa Thiên Tôn bắt một Bán Thần lại, hỏi một trận, Bán Thần đó cứng cổ nói:

- Hết tiền rồi! Nam Thiên đều là trông ruộng, nuôi tằm, dệt vải, ai biết xây dựng xưởng? Ai biết chế tạo linh binh dân dụng? Đều là mua từ Diên Khang, hiện tại ngay cả những lão gia như bọn ta cũng hết tiền, cho nên chỉ đành tạo phản!

Hỏa Thiên Tôn thả hắn xuống, xua tay bảo hắn đi, rồi rơi vào trầm tư.

- Nếu không đi cướp Diên Khang, Nam Thiên rất khó tiếp tục duy trì. Nam Thiên là nước nhỏ, cuộc sống điền viên, làm sao có thể đấu được với quy mô lớn như Diên Khang... Hắn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên chỉ nghe một giọng cười nói vang lên:

- Hỏa Thiên Tôn đúng là một nhân tài! Không ngờ ngươi dạy dỗ Nhân tộc ở đây tốt như vậy, ôn thuận, ngoan ngoãn, không có chút lòng phản kháng, cũng không có sức phản kháng. Những người này sống đến sáu mươi tuổi thì bị Bán Thần ăn thịt, đúng chứ? Thế thì muộn quá, đã không còn ngon rồi. Sau này phải nâng lên bốn mươi tuổi, bốn mươi tuổi, vừa ngon.

- Thì ra là Thanh Long Thiên Tôn mới tấn phong.

Hỏa Thiên Tôn nhìn Đông Đế Thanh Long đang bước đến. Hiển nhiên tâm trạng của Đông Đế Thanh Long rất tốt, hết nhìn đông rồi ngó tây, rất tò mò với mọi thứ của Nam Thiên.

- Thanh Long Thiên Tôn, ngươi vốn là Đông Đế, quản lý Đông Cực Thiên, bây giờ ngươi thành Thiên Tôn, Đông Cực Thiên trực tiếp giao cho Hạo Thiên Đế quản lý.

Hỏa Thiên Tôn thản nhiên nói:

- Hiện tại, ngươi hai bàn tay trắng, có cái danh Thiên Tôn, ngươi cảm thấy có đáng không?

Đông Đế Thanh Long cười ha ha nói:

- Bây giờ ta có cái mạng, là đáng rồi. Ta giao thánh địa Đông Cực của Đông Cực Thiên cho bệ hạ, bệ hạ yên tâm với ta, ta sẽ không chết. Trước đây ta liên minh với Mục Thiên Tôn, tiếc rằng hắn thật sự không gánh vác nổi, vẫn thất bại. Vì tính mạng của ta, ta chỉ có con đường này có thể đi.

Hỏa Thiên Tôn lộ ra vẻ thất vọng, lắc đầu nói:

- Mục Thiên Tôn liên minh với đám Cổ Thần như các ngươi thì khó trách thất bại. Các ngươi không giúp đỡ được bao nhiêu, chỉ vướng chân. Nếu không Cổ Thần như các ngươi, Mục Thiên Tôn chưa chắc sẽ thua.

Đông Đế Thanh Long cười nói:

- Nếu không có Hỏa Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn cũng chưa chắc thất bại.

Ánh mắt của hai người giao nhau, cùng lộ ra vẻ chán ghét.

Lúc này, một đội nhân mã khua chiêng gõ trống, vác một cỗ quan tài đi tới, trong quan tài đó là một ông già sáu mươi tuổi, trên người mặc đồ xanh đỏ, vui sướng, chắp tay liên tục với người xung quanh, không ngừng cảm ơn.

Đội nhân mã này đi đến phía trước Hỏa Thiên Tôn, Đông Đế Thanh Long, thấy bọn họ chặn đường đi, bèn dừng lại.

Đông Đế Thanh Long tóm ông già trong quan tài lên, ước lượng cân nặng, ngửi mùi vị rồi đặt xuống.

Ông già đó thấy tướng mạo của hẳn kỳ lạ, giọng nói như chuông đồng, cao giọng nói: - Thượng thần, mời dùng bữa!
Bình Luận (0)
Comment