Chương 2351: Thân phận của Thái Dịch (2)
Chương 2351: Thân phận của Thái Dịch (2)Chương 2351: Thân phận của Thái Dịch (2)
Con lợn kia ho khan một tiếng, vẫn nằm trên đĩa, nói:
- Thất công tử không phải giải thích nhiều, tình cảnh hiện giờ đã nói rõ hết rồi. Nếu như Thất công tử không phải là loại người trong truyền thuyết, vậy thì bọn ta cũng sẽ không thê thảm đến mức này.
Tân Mục hừ một tiếng, nói:
- Đây là lần đầu tiên ta gặp các ngươi, ta lừa các ngươi làm gì? Còn về bản đồ phân bố đạo thụ của kỷ nguyên thứ mười sáu, vẫn xin nhờ Thương Quân đây chỉ điểm ta chút ít.
Thương Quân im lặng, nhìn những người khác.
Lão hán cười ha hả, nói:
- Vừa nãy Thất công tử mới nói Thái Dịch có thể cứu được kẻ bại liệt kia đúng không? Liệu có thể nói lại nguyên do trong đó một lần nữa không?
Tân Mục mỉm cười, nói:
- Vậy thì ta muốn thỉnh giáo chư vị, chư vị cảm thấy bản thân mình có thể thoát thân khỏi tấm bia đá từ khi nào?
Mọi người đều sửng sốt, ai nấy tự ngẫm nghĩ.
- Chắc hẳn việc các ngươi thoát thân khỏi tấm bia đá là chuyện xảy ra trong vũ trụ kỷ nguyên này đúng không?
Tân Mục nói:
- Tất cả đều là nhờ Thái Dịch. Năm đó, Thái Dịch lẻn đến vũ trụ kỷ nguyên này, đoạt xá trứng Hỗn Độn, trở thành Thái Dịch. Sau khi thành đạo, hắn lập tức tới vùng phế tích, tìm đến cánh cửa này, cưỡng chế đánh vỡ phong ấn của Đại công tử.
Lão hán và lão bà nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Nha đầu và nữ nhân kia cũng bối rối. Nữ nhân kia hỏi:
- Tại sao Thái Dịch lại tới đây cứu bọn †a?
Tân Mục lắc đầu, nói:
- Hắn không hề tới cứu các ngươi, mà là tới cứu người bại liệt trong thôn các ngươi.
Lần này đến cả Thương Quân và con lợn kia cũng kinh ngạc. Cái thủ lợn nằm trên đĩa nhấc chân trái ở một cái đĩa khác lên, gãi đầu, không hiểu nói:
- Người bại liệt? Là người bạn liệt kia trong thôn bọn ta sao?
- Chính là người bại liệt đó.
Tân Mục nói:
- Mục đích trong chuyến đi lần đó của hẳn là cứu được người kia. Hắn là kẻ đầu tiên lẻn tới vũ trụ kỷ nguyên này, đồng thời cũng là người đầu tiên thành đạo. Hắn là người duy nhất trong vũ trụ này có thể ngăn cản Di La Cung lẻn tới đây, bởi vậy có cũng chỉ có hắn mới có thể hoàn thành chuyện lớn mà trước đây hắn chưa có cơ hội hoàn thành! Chuyện lớn này cực kỳ quan trọng! Thế là hắn xông vào nơi đây, đánh bay cánh cửa, dùng khí thế mạnh mẽ nhổ tấm bia đá lên, phá giải bố trí của Đại công tử, giúp các ngươi thoát thân khỏi bia đá!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía lão hán, cái thủ lợn kia nói:
- Lão quái, tu vi của ngươi cao nhất, cũng là người đầu tiên tỉnh lại. Ngươi đã đánh thức bọn ta, giúp bọn ta bước ra khỏi tấm bia đá. Việc ngươi thoát khỏi tấm bia đá có giống như những gì hắn nói không?
Lão hán kia thở dài một hơi, lẳng lặng gật đầu, sau đó nói:
- Quả thật đây là chuyện xảy ra vào thuở ban sơ của vũ trụ này. Các ngươi bị trấn áp, chìm trong giấc ngủ say, mà ta vẫn luôn tỉnh táo từ khi bị trấn áp đến giờ, bởi vì ta buộc phải trông nom người bại liệt kia. Người bại liệt kia cực kỳ quan trọng, chắc chắc không thể để mất đi được. Lúc đó, ta cảm nhận được một cường giả cô cùng mạnh mẽ của vũ trụ này tới đây...
Thương Quân đột nhiên nói:
- Người bại liệt kia là ai?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía căn phòng của người bại liệt, chỉ thấy thôn xóm nhỏ gần như bị san bằng, mà căn nhà người bại liệt đang ở cũng bị phá hủy, thế nhưng hắn vẫn còn đang nằm trên giường phơi nắng.
Cuộc chiến vừa rồi ác liệt đến vậy, thế nhưng hắn như thể không chịu chút sóng xung kích nào.
Theo lý mà nói, trận chiến giữa bọn họ với một kẻ như Tần Mục chắc chắn sẽ khiến người bại liệt kia bị thổi bay, thế nhưng hẳn lại vẫn nằm yên ở đó, thậm chí đến cả góc áo cũng không xê dịch.
Mặc dù bọn họ đều bị trấn áp ở đây, thế nhưng chỉ có hai người là lão hán và lão bà biết thân phận của người bại liệt. Hai người bọn họ giữ kín như bưng về thân thế của người bại liệt, hơn nữa cũng chưa từng nói về lai lịch của hắn.
Thân phận của hai người cực kỳ cao, thường nhận được sự tôn kính, thế nhưng họ cũng lại cực kỳ kính trọng người bại liệt kia, bởi vậy những người khác trong thôn mới càng thêm chăm sóc hắn.
- Hắn là...
Lão hán ngập ngừng, nói:
- Hắn là người khai sáng ra Thiên Đô.
Con lợn, nữ nhân và nha đầu kia đều biến sắc, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía người bại liệt kia, thất thanh nói: - Hắn là người đó ư?
Rõ ràng Thương Quân chưa từng nghe nói đến Thiên Đô, cho nên mới tỏ vẻ hoang mang đến thế.
Lão hán tiếp tục nói:
- Thật ra là ta được người khác giao phó, chủ động để Đại công tử trấn áp. Ha ha, mặc dù bản lĩnh của đại công tử rất cao, thế nhưng bản lĩnh của lão quái ta năm đó cũng chẳng kém cạnh hắn là bao. Đương nhiên, ta đã bị trấn áp mấy vũ trụ kỷ nguyên, cho nên chắc chắn bây giờ không thể theo kịp được hắn. Người nhờ vả ta là người có ơn lớn với ta. Chỉ cần là nàng giao phó, ta sẽ dùng cả tính mạng để làm. Nàng nhờ ta chăm sóc người bại liệt, cho nên ta bèn tới đây.