Chương 2375: Ngoảnh đầu nhìn một mái nhà tranh
Chương 2375: Ngoảnh đầu nhìn một mái nhà tranhChương 2375: Ngoảnh đầu nhìn một mái nhà tranh
Khi hẳn ra tay, các trọng thần văn võ khác không hề dám tiến lên phía trước bao vây tấn công. Lúc này đây, bọn họ chỉ thấy hai bóng người bay lượn, cung điện chẳng mấy chốc đã đổ sụp, quần thần văn võ nhao nhao tránh né, thế nhưng có người thì không né kịp, có người thì bị Hạo Thiên Đế đánh bay, xoay mòng mòng trong không trung hệt như chong chóng, nhưng cũng có người thì bị kiếm quang xuyên qua cơ thể, máu vương đầy đất.
- Một kiếm phòng thân đi vạn dặm, lựa chọn biển nam hay cực bắc!
Trong biệt cung, Tân Mục do nguyên khí Hỗn Độn hóa thành di chuyển như ánh sáng như lôi điện, không hề giao phong chính diện với Hạo Thiên Đế, mà là tấn công về phía đám quần thần văn võ kia. Thái Sơ ở bên cạnh nhanh chóng lao tới, chặn đứng ảo ảnh của Tần Mục cùng với Hạo Thiên Đế. Thế nhưng, ảo ảnh của Tân Mục chỉ đối đầu với bọn họ chốc lát rồi dời đi ngay, lúc thì hóa thành nguyên khí Hỗn Độn, lúc thì hóa thành thanh kiếm đả thương kẻ địch!
- Tửu tượng thơ ca đều hạn hẹp. Đón gió tây, trèo cao dõi mắt, ngắm tà dương. Sao mới giỏi ngựa giỏi cung, ta đây đọ sức với chư vị.
Tân Mục ngâm nga thành thơ, nhân lúc hỗn loạn mà đại sát tứ phương. Trong nháy mắt, biệt cung người người hoảng loạn, văn võ bá quan Thiên Đình nhao nhao bỏ chạy tứ tán.
Điện chủ Linh Quan bỗng chốc trấn áp được thương thế. Bóng dáng của hẳn lóe lên, chặn trước ảo ảnh của Tần Mục, sau đó tung một chưởng. Tần Mục lập tức nổ tung, hóa thành nguyên khí Hỗn Độn. Khi nguyên khí Hỗn Độn sắp ngưng tụ lại, điện chủ Linh Quan lại phất tay áo, thu hết nguyên khí Hỗn Độn vào trong!
Điện chủ Linh Quan xòe năm ngón tay ra, nguyên khí Hỗn Độn chảy ra khỏi tay áo hắn, rót vào lòng bàn tay.
Hắn siết chặt tay, nguyên khí Hỗn Độn nổ tung, mà thần thông Kiếm Đạo ẩn chứa trong đó cũng bị nghiền nát!
Cái đầu rồng trên bụng hắn gầm lên giận dữ:
- Thất công tử...
- Ngươi dám bỡn cợt ta như vậy, ta nhất định phải cho ngươi biết thế nào là sống không được chết không xong!
Chung Cực Hư Không.
Tân Mục tìm đến vị trí được đánh dấu trên tấm bản đồ của Thái Dịch. Hắn nhìn quanh, không khỏi cảm thấy nghỉ ngờ. Nơi đây là vùng hư không không hề có vật chất, cũng không hề có bất kỳ thức gì.
- Thậm chí đến cả gió lạnh cũng không có, đây mới là nơi kỳ lạ nhất.
Hắn mở mắt dọc giữa mi tâm ra, quan sát bốn phía, nhìn thấu vùng Chung Cực Hư Không này.
Đột nhiên, hai mắt của hắn sáng lên, một vệt hào quang chợt chiếu rọi từ mắt dọc giữa mi tâm của hắn. Nơi được ánh mắt chiếu sáng, Chung Cực Hư Không lập tức lùi xa, để lộ ra một vùng Đại La Thiên nho nhỏ.
Đại La Thiên đó nhỏ bé đến đáng thương, hơn nữa chỉ có một mảnh đất vài †rượng vuông, một gian nhà tranh và một cây cổ thụ phía sau gian nhà mà thôi.
- Đại La Thiên nhỏ như vậy ư?
Tân Mục khá sững sờ, bởi lẽ Đại La Thiên này hoàn toàn khác với Đại La Thiên mà hẳn từng nhìn thấy trước đây. Bất kể là Đại La Thiên của Thái Đế hay là Đại La Thiên Nhất Khí của Thái Sơ và Hạo Thiên Đế thì đều vô cùng rộng lớn. Nơi đó có trời có đất, có nhật nguyên tinh thần, có thế giới như mỹ ngọc điêu khắc, như hoàng kim đúc thành.
Bản chất của Đại La Thiên là lý giải của đại đạo về vũ trụ, cho nên Đại La Thiên chính là một thế giới chư thiên hoàn chỉnh.
Thế nhưng Đại La Thiên trước mắt này lại nhỏ bé đến đáng thương.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng có đầy đủ lục phủ ngũ tạng. Đại La Thiên này tuy nhỏ, thế nhưng vẫn có mặt trời nhỏ treo cao phía sau, có mặt trăng tí hon lặn xuống phía trước, có luân hồi xoay quanh đều đều.
Tân Mục bước tới, mặt trời sau gian nhà đã mọc lên phía trước, mà mặt trăng cũng đã lặn xuống phía sau Đại La Thiên.
Ánh mặt trời kia chiếu rọi cái bóng sau lưng Tần Mục, dáng vẻ của Thương Quân lập tức lộ rõ.
Thương Quân đã quen núp trong cái bóng của Tân Mục, giờ đây đột nhiên hiện thân, bại lộ dưới ánh mặt trời khiến hắn chân tay luống cuống, ngơ ngác đứng như trời trồng.
- Thương Quân, lúc còn ở trong thôn ngươi không hề như thế.
Tân Mục dịu dàng mỉm cười, nói:
- Lúc ngươi mổ lợn ở đầu thôn, tay nhấc lên đao chặt xuống, cho dù nhìn thấy †a cũng không hề có chút bất an nào. Chỉ cần tấm lòng ngay thẳng, cho dù có ngàn người chỉ trỏ, vạn mắt soi mói thì có xá gì?
Thương Quân im lặng.
Tân Mục bước đến gian nhà tranh kia, đánh giá trên dưới một phen, chỉ thấy trên cánh cửa của gian nhà tranh kia viết hai chữ "Thái Thượng". - Thái Thượng Điện?
Tân Mục khẽ sửng sốt, sắc mặt khá nghiêm trọng. Bên trong Di La Cung của thành Ngọc Kinh Tổ Đình có một tòa Thái Thượng Điện do đại đạo của Đại công tử luyện thành, tượng trưng cho thành tựu của hắn.
Thế nhưng tòa Thái Thượng Điện kia lại vô cùng nguy nga, cổ kính và trang nghiêm, hoàn toàn khác biệt với gian nhà tranh trước mắt này!
Gian nhà tranh Thái Thượng này là Thái Thượng Điện của Đại công tử Di La Cung ư?
Nếu như đây thật sự là do đại đạo hóa thành, vậy thì Thái Thượng Điện ở Di La Cung tới từ đâu?
Có thật, tự nhiên sẽ có giả.