Chương 2398: Đế Hậu và Tà Vô Kỳ (2)
Chương 2398: Đế Hậu và Tà Vô Kỳ (2)Chương 2398: Đế Hậu và Tà Vô Kỳ (2)
Đế Hậu nương nương sáng mắt, thâm nói:
- Thế nhưng Nhị công tử lại không thể hoàn toàn đoạt xá được hắn. Bởi vì Hạo Thiên Đế có hai mặt, đồng thời còn luyện thành phương pháp dùng sức mạnh thành đạo, cho nên Nhị công tử chỉ có thể đoạt xá một mặt của hắn. Bọn họ sẽ ở trong cùng một thân xác, hệt như bản cung và tiểu tiện nhân vậy.
Nàng thấp giọng cười, đôi mắt lóe lên vẻ thỏa mãn:
- Tiểu tiện nhân, nhi tử của ngươi hại nhi tử của ta, bản cung lại hại nhi tử của ngươi!
Nàng là Đế Hậu chứ không phải là Nguyên Mẫu. Khoảnh khắc tiến vào Đại Uyên Quy Khư giải cứu Lăng Thiên Tôn, Vân Thiên Tôn đã dùng đại đạo Luân Hồi trấn áp Nguyên Mẫu, giải phóng Đế Hậu, sau đó để Đế Hậu nương nương dùng diện mạo của Nguyên Mẫu phu nhân ẩn mình bên cạnh Hạo Thiên Đế, quấy nhiễu trận doanh của Hạo Thiên Đế.
Mà cuối cùng bây giờ cũng có kết quảit
Đế Hậu nương nương bất tri bất giác bước ra bên ngoài, gia nhập vào chiến trường giữa Thiên Đình và Vô Ưu Hương. Nàng thi triển đại đạo Luân Hồi, tiến sâu vào chiến trường, chỉ thấy hai bên chém giết kịch liệt, thế nhưng bất kể là đại quân Thiên Đình hay là đại quân Vô Ưu Hương thì dường như đều không nhìn thấy nàng, để mặc cho nàng xuyên qua chiến trường.
Mặc dù đại đạo Luân Hồi của nàng không bằng Tân Mục, cũng không bằng Vân Thiên Tôn, thế nhưng hai bên bất kể địch ta đều bị ảnh hưởng bởi đại đạo Luân Hồi của nàng, bất tri bất giác coi nàng là người phe mình.
Đây chính là sự ảo diệu của đại đạo Luân Hồi.
Đế Hậu nương nương không hề kinh động đến bất kỳ người nào. Nàng đi xuyên qua Vô Ưu Hương, bước đến phía sau Vô Ưu Hương.
Nàng đứng trên Thái Hoàng Thiên dõi mắt trông xa, chỉ thấy khắp nơi trong đại lục phía đông đều là thuyền Thái Dương, mặt trời nhân tạo được xiềng xích khóa chặt, mang lại ánh sáng cho người dân Diên Khang.
Thế nhưng cách Thái Hoàng Thiên không xa lại có một nơi mà thuyền Thái Dương cũng không muốn đến gần.
Nơi đó rộng lớn ngàn dặm, nghiệp hỏa đỏ rực cháy bừng bừng, mà ở phía trung tâm của nghiệp hỏa chính là một vị Ma Thân đang bị xiêng xích khóa chặt.
Đế Hậu nương nương bước vào trong nghiệp hỏa, trái tim chợt run lên. Cùng với việc cách Ma Thần trong nghiệp hỏa kia ngày càng gần, đạo tâm của nàng cũng ngày càng dao động. Đối với nàng mà nói, đây là một chuyện rất hiếm gặp.
Ma Thần trong nghiệp hỏa kia chính là nhi tử của nàng.
Sau khi thành đạo, nàng đột nhiên nhớ tới nhi tử, mà thứ cảm giác bức thiết trong lòng nàng cũng đã thúc giục nàng tới gặp nhi tử của mình.
Cảm giác bức thiết này càng ngày càng mạnh, đồng thời cũng là thứ cảm xúc mà trước giờ nàng chưa từng có.
Hạo Thiên Đế âm mưu tính kế, ép buộc Tà Vô Kỳ không thể không làm phản, khiến hắn bị Thiên Đế Cổ Thần Thái Sơ trấn áp, đánh vào trong Ngọc Tỏa Quan của U Đô để chịu đựng nỗi dày vò của nghiệp hỏa. Trước đây, tuy rằng Đế Hậu vẫn luôn nhớ đến nhi tử, thế nhưng tình thân trong hoàng thất cũng chỉ dừng lại ở mức đó. Bởi vậy, thứ tình cảm mẫu tử kia cũng không thể nào mãnh liệt tới mức lay động được đạo tâm của nàng.
Mà hiện giờ khi nàng đã thành đạo, thứ tình cảm mẫu tử ấy lại đột nhiên trở nên bền chặt tới mức không gì có thể ngăn cản được!
Cuối cùng nàng cũng bước đến trước mặt Tà Vô Kỳ.
Tà Vô Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, thân thể quấn đầy xiềng xích, mà tám cánh tay của hắn cũng bị xiềng xích kéo ngược ra sau.
Đế Hậu nương nương run lên, định bước lên phía trước. Đúng lúc này, một người thanh niên bỗng bước đến trước mặt Tà Vô Kỳ, dốc lòng chiếu cố hắn.
Tà Vô Kỳ ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn.
Đế Hậu nương nương sửng sốt, người thanh niên kia chính là thái tử Minh Nhail
Nhi tử của Hạo Thiên Đế, thái tử Minh Nhai!
Biểu cảm trên gương mặt Đế Hậu nương nương bỗng chốc méo mó. Dường như mười Thiên Tôn đều biết chuyện thái tử Minh Nhai là nhi tử của Hạo Thiên Đế, chỉ có duy nhất thái tử Minh Nhai không biết.
Thái tử Minh Nhai vẫn luôn cho rằng bản thân là nhi tử của Thiên Đế Cổ Thần Thái Sơ, là đệ đệ của Hạo Thiên Đế, mà Thái Sơ bị Hạo Thiên Đế hại, cho nên hắn mới đồng bệnh tương liên với Tà Vô Kỳ, tiến vào U Đô để giải cứu Tà Vô Kỳ.
U Thiên Tôn thả bọn họ ra, cho nên bọn họ vẫn luôn sống ở đây.
Đế Hậu nương nương bước lên phía trước. Thái tử Minh Nhai thầm kinh ngạc, không hề ngăn cản mà lặng lẽ lùi xuống.
Đế Hậu vuốt ve khuôn mặt bị nghiệp hỏa thiêu đốt đến méo mó của Tà Vô Kỳ, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Năm đó, nàng không có bao nhiêu tình thân, hiện tại thành đạo rồi thì không biết tại sao lại đa sầu đa cảm, tình cảm mẫu tử khiến nàng khó nói thành lời.
Tà Vô Kỳ ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung ác nhìn nàng. Một lúc sau, ánh mắt hung ác kia trở nên dịu dàng, âm thanh nức nở cũng bật ra khỏi cổ họng, dụi gương mặt thô ráp vào lòng bàn tay nàng.
- Nương nương, Tà Vô Kỳ bị nghiệp hỏa thiêu đốt gần trăm vạn năm, hồn phách của hẳn đã bị thiêu đốt đến mức không còn trọn vẹn, cho nên thần trí không còn tỉnh táo.