Chương 2399: Đế Hậu và Tà Vô Kỳ (3)
Chương 2399: Đế Hậu và Tà Vô Kỳ (3)Chương 2399: Đế Hậu và Tà Vô Kỳ (3)
Đế Hậu nương nương nghe được giọng nói này thì đột ngột quay người lại. Nàng nhìn thấy Thổ Bá A Sửu, một nam nhân vô cùng xấu xí.
Thổ Bá A Sửu xấu xí đến mức không giống con người, thế nhưng hắn lại thật sự là Nhân tộc. Năm đó, Thổ Bá chuyển thế thành con người, không hề bước trên con đường đoạt xá, mà là xuất hiện trong bụng của một nữ nhân bình thường, hoài thai chín tháng mười ngày mới được sinh ra.
Có điều nguyên thần của Thổ Bá quá mạnh, cho nên đã thay đổi hình thái của hắn, khiến hắn sở hữu dung mạo của Thổ Bá.
- Thổ Bá, Mục Thiên Tôn vẫn hồi sinh ngươi. Đế Hậu lạnh lùng nói:
- Thế nhưng ngươi trấn áp nhi tử ta trong U Đô gần trăm vạn năm, thiêu đốt hẳn tới mức hồn phách không còn trọn vẹn, khiến thần trí không còn tỉnh táo. Ngươi hại nhi tử ta, vậy mà còn dám tới gặp ta?
Thổ Bá lắc đầu:
- Người hại nhi tử ngươi là Hạo Thiên Đế. Năm đó, Thái Sơ đánh hắn vào Tỏa Ngọc Quan của U Đô, trấn áp hắn trong rừng nghiệp hỏa. Hạo Thiên Đế lo lắng hắn sẽ được thả ra ngoài, cho nên mới nhiều lần dẫn theo Âm Thiên Tử xuống U Đô, để Âm Thiên Tử dùng nghiệp hỏa thiêu đốt nguyên thần hắn, thiêu đốt hắn thành dáng vẻ như này.
Đế Hậu tức giận hừ một tiếng.
Thổ Bá A Sửu nói:
- Nương nương, Âm Thiên Tử đã chết rồi, kẻ thù của ngươi chỉ còn lại hai người, đó chính là Hạo Thiên Đế và Thái Sơ.
Đế Hậu nương nương quay đầu lại nhìn Tà Vô Kỳ, nói:
- Ta muốn dẫn hắn đi. Bản cung tu luyện đại đạo Luân Hồi, có thể dùng luân hồi để hồi sinh hắn, bù đắp cho hồn phách không trọn vẹn của hắn.
Thổ Bá A Sửu không nhịn được nói:
- Chắc hẳn nương nương cũng biết, cho dù hắn sống lại thì cũng không còn là hắn của ban đầu nữa. Tà Vô Kỳ sau khi sống lại đã không còn là nhi tử của ngươi nữa.
Đế Hậu nương nương chế nhạo:
- Chẳng phải Hư Thiên Tôn được Thái Sơ nuôi lớn là nữ nhi của ngươi sao? Thổ Bá, ngươi cũng đang mơ tưởng hão huyền!
Nàng phất tay áo, xiềng xích đồng loạt đứt đoạn. Tà Vô Kỳ hoang mang kinh hãi, vội vàng nắm lấy xiêng xích quấn lên người mình. Hắn đã bị xiềng xích trói buộc gần trăm vạn năm, giờ đây xiâng xích mất đi hệt như khiến hắn mất đi chỗ dựa.
Đế Hậu nương nương tỏ vẻ trìu mến, ánh mắt nhìn về phía thái tử Minh Nhai, nói:
- Ta cũng muốn dẫn thái tử Minh Nhai đi!
Thổ Bá A Sửu do dự chốc lát.
Đế Hậu cười lạnh, nói:
- Thổ Bá A Sửu, sở dĩ ngươi rơi vào tình cảnh như bây giờ là do thần tính quá yếu, nhân tính quá nhiều!
Thổ Bá A Sửu không nói tiếp.
Đế Hậu nương nương phất tay áo, thái tử Minh Nhai thân bất do kỷ đáp xuống bên cạnh nàng. Đế Hậu nương nương dẫn theo thái tử Minh Nhai và Tà Vô Kỳ rời khỏi cánh rừng nghiệp hỏa cháy đỏ rực này.
Thổ Bá A Sửu không hề ngăn cản, mặc cho bọn họ rời đi. Đế Hậu nương nương đi ngang qua Thái Hoàng Thiên, lúc chuẩn bị rời khỏi chư thiên này thì đột nhiên chậm rãi dừng bước, chỉ thấy phía trước xuất hiện bóng người cao cao đang quay lưng lại với nàng, dường như đã đợi nàng rất lâu rồi.
Dáng vẻ của người đó vẫn là thiếu niên, thế nhưng tóc mai đã chuyển màu hoa râm, rõ dàng đã trải qua rất nhiều gian nan trắc trở.
Đế Hậu nương nương bảo Tà Vô Kỳ và thái tử Minh Nhai dừng bước, còn bản thân nàng thì tiến lên phía trước.
- Mục Thiên Tôn, ngươi tới ngăn cản bản cung sao?
Tân Mục quay người lại, cười nói:
- Đế Hậu nương nương giúp ta quấy nhiễu Hạo Thiên Đế, phá tan Thiên Đình, sao ta lại ngăn cản chứ?
Đế Hậu nương nương thờ ơ nói: - Ta đã từng là một trong mười Thiên Tôn, đời này vẫn sẽ là một trong mười Thiên Tôn. Bản cung sẽ không vì việc nhà mà phá hỏng đại cục của Thiên Đình. Lợi ích của bản cung đều nằm trong Thiên Đình. Việc mà Hạo Thiên Đế hủy diệt Vô Ưu Hương, hủy diệt Diên Khang là ý của hắn, nhưng cũng là ý của mười Thiên Tôn. Nếu như ngươi định khuyên nhủ ta quy hàng, vậy thì miễn mở miệng.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Đế Hậu yên tâm, mười Thiên Tôn là một thể, ta sớm đã không còn hy vọng gì với các ngươi nữa rồi. Ta ở đây chờ Đế Hậu là vì còn có dụng ý khác.
Ánh mắt hắn lướt qua người Đế Hậu, dừng lại trên người Tà Vô Kỳ và thái tử Minh Nhai.
Đế Hậu nương nương bước đến trước mặt hắn, chắn ngang tầm nhìn của hắn.
Mặc dù Tân Mục là cường giả đỉnh cao nhất đương thời, thế nhưng Đế Hậu nương nương không hê cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn đối chọi gay gắt với hẳn:
- Bản cung đã làm được đến bước Quy Khư thành đạo, tuy rằng không dám nói bản lĩnh là thiên hạ vô song, thế nhưng cho dù ngươi và kẻ trong cái bóng của ngươi liên thủ với nhau thì cũng không thể giữ chân được ta. Nếu như ngươi muốn ra tay với ta, mượn cơ hội này để trừ khử ta, vậy thì ngươi đã đánh giá ta quá thấp.
Tần Mục tỏ vẻ kinh ngạc, nói:
- Nương nương đã tu thành trồng sen trong hồn độn rồi sao?
Đế Hậu nương nương giật nảy mình:
- Ngươi cũng biết trồng sen trong hỗn độn?
Tân Mục nở nụ cười, hỏi:
- Vậy thì hoa sen của ngươi đã nở chưa? Đế Hậu nương nương sởn gai ốc, lùi về phía sau một bước.