Chương 2418: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1- 3)
Chương 2418: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1- 3)Chương 2418: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1- 3)
Ầm!
Thiên Hà rung chuyển dữ dội, người trước người sau Mạnh Vân Quy, một trăm tướng sĩ Vũ Hóa Doanh này bị chấn động đến mức bên trong tai mắt mũi miệng trào máu không ngừng, Mạnh Vân Quy rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau.
Sức mạnh của một đòn này phần lớn đều tập trung ở trên người hắn, chấn động nguyên thần của hắn đến mức gần như tan vỡ, Thiên Cung cũng sụp đổ, trong lúc ấy không biết bao nhiêu đại điện bị phá hủy.
Thần Tàng trong thân thể hắn truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm, từng toà Thần Tàng hiện ra vết nứt nhìn mà giật mình, từng vết từng đường trông vô cùng đáng SỢ. Nhị Vệ Thân Võ đánh tới, mấy đại quân khác thì bọc đánh từ phía trước phía sau, bao vây chiếc lâu thuyền này.
Mạnh Vân Quy đột nhiên cười ha hả, lạnh lùng nói:
- Thái tử, chính vào lúc này!
Hắn vừa dứt lời, Thiên Hà rung chuyển dữ dội, sóng lớn cuộn trào. Dưới Thiên Hà, thân thể Huyền Vũ to lớn giống như một vùng lục địa nổi lên, nâng từng chiếc từng chiếc lâu thuyền lên trên lưng!
Thái tử U Minh thôi thúc thần thông, làm mưa làm gió, khuấy động Thiên Hà, mang theo từng chiếc từng chiếc thuyền chở đầy nô lệ Nam Thiên này nhanh chóng rời đi!
Thái tử U Minh chính là trưởng tử của Nhị Đế Huyền Vũ, bản lĩnh và tu vi pháp lực vô cùng hồn hậu, hơn nữa còn có thiên phú dị bẩm. Hắn nâng từng toà lâu thuyền lên, đánh cho đại quân Thần Ma của Thiên Đình không kịp ứng phó, không biết bao nhiêu người bị nuốt vào trong sóng lớn, bị sóng biển trong thần thông của thái tử U Minh khuấy đến nát tan!
Thế trận của mấy đại quân khác bị phá, mà thế trận của Nhị Vệ Thân Võ cũng xuất hiện một chút tán loạn. Mạnh Vân Quy lập tức nhìn ra sơ hở, dẫn đầu tàn quân lao ra khỏi thuyền, đánh vào Nhị Vệ Thần Võ, giết Vệ Thần Võ người ngã ngựa đổ.
Thấy hắn muốn dẫn người lao ra khỏi vòng vây, đột nhiên một ánh hào quang xẹt qua, "bùm" một tiếng nổ vang, Thiên Vương Dực La nhảy lên lâu thuyền Mạnh Vân Quy vừa đứng.
VùiI
Đôi cánh của Thiên Vương Dực La giương ra, mặt thuyền và phòng ốc trên lâu tHuyền Đông thời bay lên, lộ ra vô số người run lẩy bẩy trong khoang thuyền, có trẻ có già, có nữ nhân hài tử, có thanh niên trai tráng.
Mạnh Vân Quy dừng bước, xoay người, hai mắt đỏ lên, khom người thở hổn hển, hung tợn nhìn chằm chằm Thiên Vương Dực La.
Thiên Vương Dực La mỉm cười, vẫy tay, một toà Nam Thiên Môn ầm ầm rơi xuống, ép lên Thiên Hà.
Thái tử U Minh đưa những lâu thuyền kia đến nơi xa, đang muốn đi đến cứu giúp Mạnh Vân Quy, bị Nam Thiên Môn này ép một cái, suýt nữa từ giữa sông rơi ra ngoài.
- Thái tử, ngươi hộ tống lâu thuyền đi trước.
Mạnh Vân Quy thẳng lưng, cũng không quay đầu lại, cao giọng nói:
- Ta sẽ đuổi theo người!
Thái tử U Minh xoay người, thôi thúc Thiên Hà, hộ tống những lâu thuyền kia và người dân Nam Thiên trên lâu thuyền rời đi. - Quỳ xuống.
Thiên Vương Dực La lạnh lùng nói.
Phía sau hắn, mọi người trên thuyền đều quỳ xuống, không có một ai dám đứng lên, có đứa nhỏ muốn khóc, nhưng bị mẫu thân che miệng lại.
Thiên Vương Dực La giơ tay, nắm một phụ nhân lên, trên mặt nở nụ cười trêu tức nhìn chằm chằm Mạnh Vân Quy:
- Mạnh Thiên Sư, bọn họ chỉ là nô lệ, chỉ là gia súc, là lương thực của Thần Ma Thiên Đình, gia súc hiến tế cho Bán Thần mỗi năm đều nhiều vô số kể. Năm đó, vì sao ngươi không vì vậy mà phản bội Thiên Đình? Vì sao vào lúc này mới phản bội Thiên Đình?
Giọng của Mạnh Vân Quy khàn khàn, cười nhạt nói:
- Năm đó ta chỉ nghe thấy, không nhìn thấy. Ta không hề tận mắt nhìn thấy, tuy rằng đau lòng, nhưng có thể nhẫn nại. Hiện tại ta thấy được, đao tâm của ta dao động, cho nên ta muốn tạo phản.
Hắn thẳng lưng, lau vết máu ở khóe miệng :
- Ngày trước, dân chúng Nam Thiên còn có thể sống đến sáu bảy mươi tuổi mới biến thành tế phẩm, thế nhưng Thiên Đình và Diên Khang khai chiến, chiến tranh kéo. dài, chỉ sợ Nam Thiên sẽ bị ăn tuyệt chủng. Đừng nói là sáu bảy mươi tuổi, cho dù trẻ con, chỉ sợ đều sẽ bị ăn! Sao ta có thể nhịn được?
Bạch Ngọc Quỳnh bay tới, không tiến lên, yên lặng đứng ở đẳng xa.
Thiên Vương Dực La ngửa đầu, bỏ phụ nhân trong tay vào trong miệng, nuốt xuống, cười ha hả nói:
- Vì bọn họ? Vì đám gia súc không biết phản kháng này? Hắn bắt đầu cười ha hả, chỉ vào đám người quỳ không động đậy sau lưng:
- Ngoại trừ Thiên Tôn và Thiên Đế ra, thế gian này còn có ai có quyền thế hơn ngươi? Ngươi lại vì đám gia súc này, phản lại Thiên Đình? Mạnh Thiên Sư!
Hắn cười đến điên cuồng:
- Tất cả mọi người đều nói ngươi là Thiên Sư đệ nhất, trí tuệ tuyệt đỉnh còn hơn cả Thương Thiên Sư, nhưng trong mắt ta, ngươi đã làm ra một quyết định ngu xuẩn nhất!
Đột nhiên, hắn đột ngột thu nụ cười lại, lạnh lùng nói:
- Giết hắn.
Mệnh lệnh của Thiên Vương Dực La vừa truyền ra, Mạnh Vân Quy không lùi mà tiến tới, dẫn đầu hơn mười vị tướng sĩ Vũ Hóa Doanh còn sống xông lên lâu thuyên!
Thiên Vương Dực La tấm tắc lấy làm lạ, tới lúc này rồi mà Mạnh Vân Quy vẫn còn dám xông lên!
Xông ra ngoài còn có cơ hội thoát khỏi cạm bẫy, xông về phía lâu thuyền chính là tự chui đầu vào lưới!