Chương 2419: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (2)
Chương 2419: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (2)Chương 2419: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (2)
Vì cứu giúp những nô lệ trên thuyền này, hắn không tiếc liên lụy tính mạng của bản thân, đây cũng là một hành động vô cùng ngu xuẩn dưới cái nhìn của hẳn.
- Một đời Thiên Sư tài hoa hơn người, vang danh thiên hạ, nhưng lại nhiều lân xuất chiêu hô đồ, quả thật khó mà xứng với tiếng tăm vang dội đó! Mạnh Vân Quy, ngươi có thể chết được rồi!
Thiên Vương Dực La mặc cho Mạnh Vân Quy lao lên thuyền, không cần hắn ra tay, đại quân Thần Ma hai bên đã ngăn cản Mạnh Vân Quy và hơn mười vị tướng sĩ Vũ Hóa Doanh.
Vệ Thần Võ từ sau đánh tới, trận chiến này đã biến thành thế cục bắt ba ba trong rọ. Thiên Vương Dực La lạnh lùng nhìn lại, chỉ thấy đám người Mạnh Vân Quy rơi vào trong vòng vây, nhưng vẫn không ngừng chém giết, nỗ lực xông tới bên cạnh hẳn.
Số lượng mười mấy vị tướng sĩ Vũ Hóa Doanh còn sống này của Mạnh Vân Quy càng ngày càng ít, từng người lần lượt chết đi, nhưng vẫn tử thủ hai bên tướng lĩnh mình, vì hắn đỡ thần binh lợi khí và thần thông của đại quân Thiên Đình.
Nếu không chặn được, vậy thì lấy thân thể để chắn, lấy tính mạng để che!
- Dũng cảm như vậy, khiến người ta phải khâm phục.
Thiên Vương Dực La liên tục khen ngợi, vỗ tay nói:
- Mạnh Vân Quy, ngươi có dũng sĩ dũng cảm như vậy đi theo, có thể xem như ngươi cũng là hào kiệt. Nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi và những hào kiệt này phải cùng chết ở đây. Hắn vẫn chưa ra tay, vẫn lặng lẽ nhìn từng tên từng tên tướng sĩ bên cạnh Mạnh Vân Quy ngã xuống, nhìn thương thế trên người Mạnh Vân Quy càng ngày càng nhiều, nhìn máu của hắn càng chảy càng nhiều, tinh khí thần càng ngày càng thấp.
Thiên Vương Dực La bắt đầu chuyển bước, vừa di chuyển, vừa túm một người thiếu niên tới, cười nói:
- Người ngươi muốn bảo vệ chính là Nhân tộc như vậy sao?
Thiếu niên kia run rẩy cả người, không dám nhúc nhích.
- Ngươi đánh ta một quyền, ta sẽ buông tha ngươi.
Thiên Vương Dực La nói với thiếu niên kia.
Thiếu niên kia há miệng, một lát sau run giọng nói:
- Lão gia... Thiên Vương Dực La há mồm, bỏ thiếu niên này vào trong miệng, cười ha hả nói:
- Người mà ngươi muốn bảo vệ chính là người như vậy sao? Bọn họ không phải tộc nhân của ngươi, chỉ là một bây gia súc! Không đúng, dù là gia súc, vào trước lúc bị giết cũng phải phản kháng một hồi, bọn họ ngay cả gia súc cũng không bằng!
Hắn lại chộp một ông lão tới tới, tiếp tục đả kích niềm tin của Mạnh Vân Quy:
- Nhân tộc Nam Thiên là giòi bọ, bọn chúng không có tư tưởng, không có trí tuệ, chỉ là một đống thịt biết đi. Mà ngươi, lại vì chút thịt biết đi này mà mất mạng ở đây! Mạnh Vân Quy, ngươi cảm thấy đáng không?
Mạnh Vân Quy lao lên trên thuyền, trên người đầm đìa máu me, tướng sĩ bên cạnh chỉ còn dư lại hơn mười người.
Thiên Vương Dực La nuốt ông lão kia vào, đột nhiên giương cánh ra, để cho đại quân Vệ Thần Võ lui ra, đại quân hai bên trái phải cũng lui ra.
Mạnh Vân Quy thở hổn hển, hẳn đã là đèn cạn dầu, không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng lại ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm Thiên Vương Dực La.
Thiên Vương Dực La chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Mạnh Thiên Sư, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ buông tha thuyền Nhân tộc này. Đến đây, ra tay đi.
Mạnh Vân Quy phấn chấn tinh thần, nhưng nhìn về phía những tướng sĩ đã là đèn cạn dầu ở bên kia.
Hắn có chút chần chừ, những tướng sĩ này bầu bạn với hắn, đã không còn năng lực chiến đấu tiếp.
Đột nhiên, bên cạnh hắn truyền đến một tiếng "bịch', một lão tướng quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống, đã không còn sức lực.
Mạnh Vân Quy ngẩn người, chỉ thấy bộ hạ cũ vẫn đi theo mình này chẳng chịt vết thương, hắn sớm đã chịu vết thương trí mạng, Thiên Cung Thần Tàng cũng đã vỡ tan, nguyên thân cũng bị đánh đến thủng trăm ngàn lỗ, rốt cuộc hiện tại không kiên trì được, hồn bay phách tán.
Bên cạnh lão tướng kia, một Thần Chỉ Nhân tộc tuổi còn trẻ thân thể lay động, chống thật mạnh kiếm trong tay, không thể kiên trì được nữa, nhếch miệng cười nói:
- Thiên Sư, ta không thể tiếp tục đi theo ngươi...
Hắn trợn mắt lên, đột nhiên rút kiếm chém ở trên cổ một cái, cắt đầu của mình xuống.
Thần Chỉ trẻ tuổi kia xách đầu của mình, đầu cười nói: - Mạt tướng thê chết không liên lụy Thiên Sưi
- Thiên Sư.
Một tướng sĩ Vũ Hóa Doanh khác cắm cây thương cầm trong tay lên boong thuyền, mũi thương chống ở lồng ngực của mình:
- Có thể đi theo Thiên Sư là may mắn suốt đời ta! Thiên Sư, kiếp sau gặp lại!
Hắn đâm về phía trước, mũi thương đâm vào trái tim của bản thân, thân thể sừng sững không ngã.
- Bọn ta không còn sức chiến đấu tiếp, ở lại bên người Thiên Sư, Thiên Sư vì chú ý bọn ta, khó có thể toàn lực chiến đấu với Dực La một trận!
Những tướng sĩ Vũ Hóa Doanh còn lại kia lần lượt sử dụng thần binh của bản thân, khom người cúi đầu, từng thần binh tự giết chết nguyên thân của từng người bọn họ. Máu và nước mắt làm nhòe tâm mắt của Mạnh Vân Quy, mười một bóng dáng đứng chết và những bộ hạ cũ quỳ xuống đất không còn hơi thở khiến lòng hắn vô cùng bi thương, nhưng lại bình tĩnh lạ thường.
Hắn dùng sức chớp mắt, gạt bỏ máu và nước mắt, lúc này nước mắt và máu chỉ làm nhòe đi tâm nhìn của hắn.
Hắn không khá hơn những bộ hạ cũ này bao nhiêu, Thần Tàng Thiên Cung của hắn cũng đầy vết nứt giống vậy, nguyên thần của hắn cũng gần nát vụn.