Chương 2440: Giang Thánh Vương của Diên Khang (2) Giang Bạch Khuê trầm giọng nói:
Chương 2440: Giang Thánh Vương của Diên Khang (2) Giang Bạch Khuê trầm giọng nói:Chương 2440: Giang Thánh Vương của Diên Khang (2) Giang Bạch Khuê trầm giọng nói:
- Vây mà không diệt, dẫn đầu đại quân Đông Thiên ra ngoài ứng cứu.
Thanh Đế lạnh buốt tim, vây mà không diệt, ắt là muốn kéo hết sau mươi lộ quân hầu Đông Thiên của hắn ra ngoài, làm loạn trận thế trận doanh Đông Thiên, giảm ý chí của đại quân Đông Thiên!
Bất kỳ đại quân nào ra ngoài ứng cứu chắc chắn sẽ sa vào cạm bẫy do Giang Bạch Khuê bày ra, sẽ phải đối mặt với một trận diệt vong!
Đội quân Diên Khang do Giang Bạch Khuê dẫn đầu sẽ dùng kế đợi quân địch mệt mỏi rồi mới đánh, tiêu diệt trong một lân!
Mà hắn, trở thành miếng mồi để Giang Bạch Khuê tiêu diệt hàng ngàn hàng vạn Thần Ma Đông Thiên!
- Quân hầu Đông Thiên nhất định phải bảo vệ trận doanh, không được đến cứu ta!
Hắn dùng hết khả năng của mình, ý đồ thoát khỏi sự vây khốn, nhưng vết thương của hắn càng ngày càng nhiều. Hắn biết Giang Bạch Khuê cố tình lấy mạng sống chủ tướng của hắn, đổi lấy cơ hội đánh bại đại quân Đông Thiên.
Nhưng mà hắn không thể trốn thoát.
- Quốc sư Diên Khang, ta sắp chết rồi.
Đông Đế Thanh Long được rất nhiều tướng sĩ khiêng lên. Hắn đấu một trận với Thanh Đế, dầu hết đèn tắt, sắp hồn siêu phách tán, hơi thở mong manh. Hắn nói:
- Ta cũng xem như lập công rồi đúng không? Mục Thiên Tôn sẽ hồi sinh ta chứ...
Trong mắt hắn tràn đầy sự khao khát.
Giang Bạch Khuê lắc đầu nói: - Đông Đế, ngươi chưa thể chết được. Xin mời Dược Vương!
Một vị dược sư trung niên dẫn theo một vài dược sư trẻ tuổi đi tới, kiểm tra thương thế của Đông Đế, nói:
- Chỉ cần một giây là có thể cứu sống được, dắt con ngựa đó qua đây.
Một tướng sĩ dắt con Long Mã kia tới. Con ngựa này không chết trong trận chiến giữa Đông Đế và Thanh Đế, mà trốn thoát cùng với con rồng mà Thanh Đế đang cưỡi.
Trong trận chiến giữa Đông Đế và Thanh Đế, cả hai đều giết nhau đến đỏ mắt, trong lúc cận chiến làm sao mà có thể để ý được vật đang cưỡi nữa? Ngược lại, còn để bọn nó có cơ hội chạy trốn.
Dược sư vươn tay ra, khẽ vân vê, kéo. một tia long khí của Đông Đế Thanh Long ra thân thể của Long Mã. Long Mã bị lấy đi long khí, đột nhiên biến về thành một con ngựa già màu đỏ thẫm, gầy trơ xương, liên tục tiêu chảy.
Dược sư truyền long khí này vào truyền vào thân thể Đông Đế Thanh Long, giúp thương thế của hắn đỡ hơn một chút. Sau đó, mấy vị dược sư tiến lên, nhanh chóng chữa trị cho Đông Đế.
Đông Đế không chết, nhưng vết thương của hắn quá nghiêm trọng, tu vi của bản thân không còn nhiều, mà mấy vị dược sư của Diên Khang còn hạ dược mạnh, khiến hắn đau tới mức chết đi sống lại. Hắn khàn giọng nói:
- Chi bằng ngươi để ta chết đi, rồi khiến ta sống lại một cách thoải mái.
- Trên thế giới này, người nắm chắc pháp thuật hồi sinh đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù ta là một trong số họ, nhưng ta không có pháp lực cường đại để giúp ngươi sống lại.
Giang Bạch Khuê từ tốn nói: - Hồi sinh ngươi mất quá nhiều thời gian, ta cũng không có nhiều thời gian để tiêu hao trên bản thể của ngươi. Nhục thân này của ngươi là thứ mạnh nhất do thợ thủ công Diên Khang luyện chế, là thần khí Đông Đế duy nhất, không thể tổn hại. Ta còn cần ngươi, ngươi có công dụng rất lớn, có thể phá hủy Đông Thiên, cho nên dù thế nào ngươi cũng không chết được.
Mấy vị dược sư không ngừng chữa trị cho hắn. Đông Đế chỉ cảm thấy vết thương trong hồn phách đang không ngừng khôi phục, nhưng quá đau đớn, thế là lập tức cắn chặt răng chịu đựng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của một dược sư trung niên, hắn hơi giật mình, chỉ thấy người này tuy rằng rất tuấn tú, là một nam tử rất nổi bật, dung mạo vô song, nhưng người này lại hạ dược quá mạnh, khiến hắn sống không bằng chết!
- Các hạ là ai? Đông Đế cố nén đau đớn, hỏi.
Dược sư khẽ mỉm cười, khiến Đông Đế cảm thấy xấu hổ, nói:
- Dược sư của thôn Tàn Lão, danh xưng Ngọc Diện Độc Vương. Quốc sư, thương thế của con rồng này đã không còn nghiêm trọng, mấy đệ tử của ta có thể ứng phó được. Những chiến trường khác vẫn cần đến ta.
Quốc sư Giang Bạch Khuê không dám thất lễ, cúi đầu nói:
- Sư thúc đi thong thả.
Dược sư thản nhiên lướt qua rồi đi mất.
- Người này là một trong chín sư phụ của Mục Thiên Tôn.
Giang Bạch Khuê nhìn về phía trận doanh Đông Thiên, nói với Đông Đế:
- Vì vậy mà ta gọi hắn là sư thúc. Đông Đế, ngươi biết rằng ta muôn tính vạn tính, vì sao không để ngươi chết không?
Đông Đế chịu đựng cơn đau dữ dội, nói:
- Tổ địa Đông Cực Thiên, Vạn Long Sào! Còn có trong trận doanh Đông Thiên, Thần Long Đông Cực Thiên của tal
Giang Bạch Khuê cười nói:
- Cổ Thần có thể sống được đến hiện giờ đều không phải kẻ ngu xuẩn. Vệ quốc công, khiến tình trạng vết thương của Thanh Đế nặng thêm một chút.
Trong trận doanh Đông Thiên, sáu mươi lộ quân hầu tập hợp lại. Thủ lĩnh của các đại quân Thiên Giang, Đông Hàm, Tây Hàm, Thiên Phúc, Ky Quan, Xa Ky và Trận Xa đa số là các Cổ Thần và Bán Thần, được đặt tên theo tỉnh đấu tỉnh tú của Đông Thiên, là cường giả phong hầu, ai nấy đầu vô cùng cường đại.
Các lộ chư hầu sứt đầu mẻ trán, đang thảo luận làm sao để cứu được Thanh Đế, đột nhiên bốn vị Cổ Thần trong Đông Hàm đứng lên, lạnh lùng nói: