Chương 2474: Thợ săn của kỷ nguyên thứ mười bảy (2)
Chương 2474: Thợ săn của kỷ nguyên thứ mười bảy (2)Chương 2474: Thợ săn của kỷ nguyên thứ mười bảy (2)
Tri thức tích lũy của Linh Quan đến từ bốn kỷ nguyên vũ trụ quá khứ và Di La Cung!
Từ mười sáu kỷ nguyên vũ trụ tới nay, có thể nói Di La Cung là thánh địa rộng lớn và huy hoàng nhất, cũng là thánh địa chí cao nhất!
Mặc dù Linh Quan không thể tìm hiểu hết nền tảng của Di La Cung thì cũng không thể coi thường, vị điện chủ này có nhục thân bao gồm gần như tất cả Cổ Thần, chứng tỏ hẳn có trình độ đáng kinh ngạc trên phương diện đại đạo Tiên Thiên.
Hư Sinh Hoa muốn vượt qua hắn về tri thức tích lũy thì gân như không có khả năng!
Tần Mục xông vào Đại Hắc Sơn. Phạm vi địa lý của Đại Hắc Sơn rất rộng, Tân Mục leo lên một ngọn núi, nhìn xung quanh, chỉ thấy từng ngọn núi lớn nứt ra. Nơi này đã trải qua ác chiến khó có thể tưởng tượng được, đánh đến mức đỉnh núi vỡ nát
Đột nhiên, dao động thần thông lắng lại.
Trái tim Tân Mục chùng xuống. Hắn ra sức lết thân thể mệt mỏi tập tễnh đi về nơi dao động thần thông cuối cùng truyền đến. Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy dưới chân núi Hắc Sơn có mấy ngôi mộ, mà phía trước mấy ngôi mộ kia chính là một bia mộ dựng đứng.
Tần Mục hơi ngẩn ra, sau đó mở mắt dọc, miễn cưỡng phóng tầm mắt, nhìn vào †rong ngôi mộ.
Hắn kinh ngạc, nở nụ cười tươi:
- Cái tên Hư Sinh Hoa này, ta còn cho rằng ngươi sẽ không biển thủ... Về mặt tri thức tích lũy, có lẽ Linh Quan còn không bằng hắn!
Hắn nhìn về phía những Hắc Sơn khác, nhìn thấy một ngôi mộ và một tấm bia đá, số lượng ngôi mộ ở đây rất nhiều, có chút vượt qua dự liệu của Tân Mục.
Hắn bước chân chậm lại, tiếp tục đi.
Gần như cường giả thời tiền sử trốn lẻn ra từ cây thế giới không phải là người thành đạo, bởi lẽ phần lớn người thành đạo. đều tụ tập ở thành Ngọc Kinh Tổ Đình, đó là thánh địa của người thành đạo, đạo thụ thành rừng.
Mà đa số cường giả thời tiền sử chọn trốn lẻn ra từ cây thế giới đều không có duyên thành đạo, không có tư cách tiến vào thành Ngọc Kinh Tổ Đình, do đó muốn sống chỉ có thể lẻn ra từ cây thế giới.
Năm đó, vì cái chết của người què, dưới cơn thịnh nộ, trong một đêm, Tân Mục xâm nhập vào mạch khoáng Đại Hắc Sơn, giết liên tiếp hơn một trăm cường giả thời tiền sử.
Có lẽ trong một đêm, Hư Sinh Hoa không lập được chiến công lớn như vậy, mà hơn ba mươi năm qua, mỗi ngày hắn đều làm chuyện tương tự. Điều đó có nghĩa là, mỗi ngày hắn đều giao chiến với những cường giả thời tiền sử này, rèn luyện bản thân, chỉ e còn hiểu biết thần thông đạo pháp thời tiền sử hơn cả Linh Quan!
Đây chính là cơ hội để Hư Sinh Hoa giành chiến thắng!
- Hắn uống trộm rất nhiều đạo lộ. Những giọt đạo lộ này giúp tu vi của hắn tăng lên rất nhiều, mỗi ngày uống một chút, thả một cường giả thời tiền sử ra, tích ít thành nhiều, bù đắp thiếu sót thời gian tu luyện ngắn của hắn. Nếu ta là hắn, khoảnh khắc nhìn thấy Linh Quan đến, ta sẽ kiên quyết uống một hơi cạn sạch đạo lộ, mượn sức mạnh của đạo lộ Thái Dịch chống lại Linh Quan.
- Hư Sinh Hoa cũng sẽ làm như vậy! Hắn cũng thông minh như ta!
Mặc dù như thế, Tân Mục vẫn cố gắng đi về phía trước, hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy Hư Sinh Hoa mới yên tâm.
Cuối cùng, Tân Mục cũng tới nơi dao động thần thông cuối cùng truyền ra, chỉ thấy thân thể hai phân thân Cổ Thần cường tráng của chủ điện Linh Quan đứng trong sơn cốc, xung quanh đâu đâu cũng là thần thông còn sót lại, tràn ngập dư âm chí mạng.
Thần thông này là thần thông thoát thai từ Di La Cung, đạo liên rực sáng bừng bừng, hình thành thiên la địa võng, phong tỏa nơi này!
Mà lúc này Hư Sinh Hoa nằm giữa hai phân thân Cổ Thần, xung quanh đều là vết máu, hắn không nhúc nhích! - Chẳng lẽ...
Trái tim Tân Mục chùng xuống, đạo quả của chủ điện Linh Quan vẫn còn, đạo hoa cũng vẫn còn, tuy đã nát nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị tổn hại, mà chính là đạo quả và đạo hoa duy trì thiên la địa võng được tạo thành từ đạo liên!
Tần Mục đi tới, ánh mắt dừng trên hai phân thân Cổ Thần của Linh Quan, hơi ngẩn ra.
Hắn đi thẳng về phía thiên la địa võng, xuyên qua đạo liên khủng bố. Uy năng đạo. liên bộc phát, mãnh liệt không gì sánh được.
Tần Mục hừ một tiếng. Hắn đã không có pháp lực đối kháng, cho nên đành mượn nhục thân Hồng Mông mạnh mẽ cứng rắn chống đỡ thần thông cuối cùng này, đi vào trong thiên la địa võng.
Âm ầm! Ầm ầm! Hai tiếng nổ lớn vang lên, đạo quả và đạo hoa của Linh Quan nổ tung, sau đó thân thể hai Cổ Thần lung lay, ngã xuống đất.
Hư Sinh Hoa ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại cúi đầu xuống, hít thở vài hơi, khàn khàn nói:
- Tần giáo chủ, ngươi tới rồi, ta đã không thể phá vỡ thần thông cuối cùng của hắn. Hắn dùng hết khí lực cuối cùng phong tỏa ta ở nơi này, đợi tới khi trời tối, nơi này sẽ biến thành thiên đường của cường giả thời tiền sử, đánh chết ta...
Tần Mục đi tới bên cạnh hắn, kiểm tra vết thương trên người hắn. Trên người Hư Sinh Hoa có rất nhiều vết thương. Những vết thương này vẫn chưa lành, trong đó ẩn chứa đạo pháp Di La Cung còn sót lại.
Tần Mục cố gắng giúp hẳn chữa trị, nhưng trong cơ thể hắn đã không còn nguyên khí để dùng.