Chương 2520: Ta không phải là thánh nhân (Phần của Tỉnh Ngạn) (2)
Chương 2520: Ta không phải là thánh nhân (Phần của Tỉnh Ngạn) (2)Chương 2520: Ta không phải là thánh nhân (Phần của Tỉnh Ngạn) (2)
Hắn vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên cái rương dưới chân hắn mọc ra sáu cái chân, sau đó rời khỏi hắn, chạy về phía nữ tử bạch y kia.
Tỉnh Ngạn sửng sốt, chỉ thấy cái rương càng chạy càng nhanh, chẳng mấy chốc đã leo xuống núi, tới gần nữ tử bạch y kia, thân mật cọ vào chân nàng giống như đang hôn vậy.
Lúc nhìn thấy cái rương, nữ tử bạch y kia cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Nàng cúi người vuốt ve cái rương, nói gì đó với nó. Cái rương thích thú nhảy cẵng lên, trông vô cùng kích động.
Tinh Ngạn bước lên phía trước, chỉ thấy nữ tử kia điềm đạm nho nhã, ngọt ngào dịu dàng, trong mái tóc còn ẩn một cặp sừng rồng nho nhỏ, chắc hẳn là Long tộc.
"Kiếm Thần Thượng Hoàng?”
Tinh Ngạn ngẫm nghĩ, nói:
- Chẳng trách ngươi lại quen với cái rương của ta như vậy. Nghe nói năm đó Tần giáo chủ điểm hóa cái rương của ta, cưỡi trên cái rương này chạy tới bốn vạn năm trước, quen biết được ngươi ở nơi đó.
- Ngươi là Tinh Ngạn sao?
Bạch Cừ Nhi kinh ngạc, vuốt ve cái rương, nói:
- Quả thật năm đó ta và Tân Mục ngồi trên cái rương này chạy trốn suốt đêm. Ta rất cảm kích vì nó đã đưa bọn ta chạy trốn khỏi sự truy sát của Thiên Đình.
Tỉnh Ngạn gật đầu, bước đến phía trước những chiếc đế quan Thượng Hoàng kia, nhìn vào trong đó, nghỉ ngờ nói: - Mấy vị Thiên Đế này đã chết biết bao năm, mà nay hóa thành thi yêu, hơn nữa còn bị chấp niệm quấy phá. Các ngươi gặp phải tả vệ Thần Sách của Thiên Đình thì căn bản không thể đối phó lại, bởi lẽ chiến lực của tả vệ Thần Sách có thể sánh ngang với Thiên Tôn. Chấp niệm trong thi thể các ngươi sẽ nhanh chóng bị đánh tan, ngay cả thi thể cũng không thể giữ lại được.
Hắn lắc đầu, quay đầu nhìn về phía hơn một ngàn Thần Nhân của Thượng Hoàng, sau đó lại lắc đầu:
- Các ngươi không kiên trì nổi một khắc đã cùng chôn thây ở nơi này.
Trong quan tài, một thi thể Thượng Hoàng ngồi dậy, ánh lửa quỷ quái âm u trong mắt bốc lên, thi khí tràn ngập, lạnh lùng nói:
- Bọn ta đã chết, còn gì phải sợ?
Tỉnh Ngạn bật cười, nói: - Các ngươi chiến đấu hoàn toàn không có tác dụng gì, không tài nào ngăn cản nổi!
Bạch Cừ Nhi bước lên phía trước, nghiêm túc nói:
- Sở dĩ tả vệ Thần Sách và Thần Ma U Đô hành quân thần tốc như vậy là bởi vì quốc sư Giang Bạch Khuê thống lĩnh đại quân truy kích từ hậu phương. Chỉ cần ngăn cản bọn họ được một ngày, quốc sư Diên Khang có thể dẫn binh đánh tới...
Tinh Ngạn cười ha hả, lắc đầu nói:
- Với những gì ta hiểu biết về chiến lực của tả vệ Thần Sách, các ngươi chỉ có thể kiên trì một khắc, sau đó sẽ chết hết. Các ngươi là con dân của Thượng Hoàng, cũng sở hữu thi thể Thiên Đế của Thượng Hoàng, vì sao phải liều mạng sống chết bảo vệ Diên Khang?
- Thứ bọn ta bảo vệ không phải là Diên Khang. Một thi thể Thượng Hoàng khác nói:
- Mà là vùng đất này mà con dân sống trên vùng đất này.
Tinh Ngạn giật nảy mình, sau đó lắc đầu cười nói:
- Các ngươi không làm gì được, chỉ tới chịu chết mà thôi. Cái rương, đi theo ta!
Hắn tiếp tục bước về phía trước, nhưng cái rương lại do dự một hồi, bước về phía hắn, sau đó lại dừng lại, đứng giữa hắn và Bạch Cừ Nhi, chần chừ mãi không thôi.
Tỉnh Ngạn nhíu mày, dừng bước:
- Rương, đi theo ta.
Cái rương kia bước về phía hắn hai bước, sau đó lại dừng lại. Đột nhiên, nó mở nắp ra, rất nhiều món đồ hắn được cất giữ đồng loạt bị ném ra khỏi rương, chất thành núi.
Cái rương thả hết đồ xuống, để mình trống không, sau đó đóng nắp lại, chạy về phía bên người Bạch Cừ Nhi.
Tỉnh Ngạn tức đến bật cười:
- Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi không hề có sức chiến đấu, ở lại nơi đây chờ bị người ta vung đao chặt làm củi sao? Cất hết đống đồ lại, đi theo ta!
Cái rương không hề nhúc nhích.
Tỉnh Ngạn vô cùng tức giận, vung tay thu hết đống đồ của bản thân vào Thần Tàng, cười chế nhạo:
- Thôi bỏ đi, ta không cần ngươi nữa. Ta trước giờ độc lai độc vãng, không cần bất kỳ bằng hữu nào. Ta chỉ giữ ngươi như một thứ công cụ để giải sầu mà thôi, sớm đã không cần ngươi nữa! Ngươi cứ ở lại chịu chết với bọn họ đi!
Tỉnh Ngạn xoay người rời đi, nhưng chưa đi được bao xa, lúc quay đầu nhìn lại, hẳn chỉ thấy cái rương đang "lạch cạch" mở ra rồi lại đóng vào, dường như đang nói gì đó với Bạch Cừ Nhi.
- Ta không cần bằng hữu.
Tinh Ngạn hừ một tiếng, phất tay áo, vô cùng thoải mái:
- Nó chỉ là một cái rương được Tân giáo chủ điểm hóa linh trí mà thôi, trước giờ ta chưa từng coi nó là bằng hữu. Ta không hề cô đơn chút nào... Ta sẽ không bị cái gọi là đại nghĩa ngu xuẩn của thời đại Thượng Hoàng kia trì hoãn con đường tiến về phía trước! Ha ha ha!
Hắn cười lớn rồi rời đi.
Không lâu sau, Tinh Ngạn dừng lại, ngồi trên một tảng đá chống cằm, nhưng cái rương vẫn không hề đi theo.
Sau một lúc nữa, Tinh Ngạn đen mặt đứng bên Bạch Cừ Nhị, cái rrơng đứng bên chân hắn, thân mật cọ cọ chân hắn.
Tỉnh Ngạn sa sâm mặt mày:
- Đừng có chạm vào ta! Ta không lo lắng cho ngươi chút nào đâu, ngươi đừng có chạm vào ta... Được rồi, ta để đống đồ kia cho ngươi cất giữ. Đừng chạm vào ta, ai thèm lo lắng cho ngươi chứ?