Chương 2521: Ta không phải là thánh nhân (Phần của Tỉnh Ngạn) (3)
Chương 2521: Ta không phải là thánh nhân (Phần của Tỉnh Ngạn) (3)Chương 2521: Ta không phải là thánh nhân (Phần của Tỉnh Ngạn) (3)
Phía trước, đại quân tả vệ Thần Sách và Ma tộc càng ngày càng tới gần hơn, các Thần Nhân của Thượng Hoàng đều vô cùng căng thẳng. Một tiểu tướng trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn đẩy mặt nạ ra, nở một nụ cười ngượng ngùng với hắn:
- Ta tên là La Xu. Nương ta dự định sinh một bé gái, đến cả tên cũng đã đặt xong rồi, thế nhưng kết quả lại sinh ra ta. Hai năm trước, ta tu thành Thần cảnh. Tinh Ngạn tiến bối, tên của ta rất kỳ lạ, mà tên của ngươi cũng rất kỳ lạ, ta cảm thấy chúng ta đồng bệnh tương liên. Ngươi không lo lắng sao?
Cơ bắp trên gương mặt Tinh Ngạn căng cứng, hắn không quen việc nói chuyện với người lạ lắm. - Sau này, ta có một muội muội, nhưng tên của ta vẫn không hề thay đổi. Bọn họ đều chế nhạo cái tên giống nữ tử của ta, thế nhưng khi lên chiến trường, bọn họ lại không hề cười cợt ta nữa.
La Xu nở một nụ cười tràn đầy tự tin, nói:
- Ta không hề sợ hãi. Ta muốn dùng trận chiến này để nói cho bọn họ biết, ta là nam nhân!
Tinh Ngạn quay đầu sang một bên.
Cuối cùng, đại quân tả vệ Thần Sách cũng tới. Từng thi thể Thượng Hoàng bay lên không trung, người mù Dịch Thạch Sinh cũng lao tới, kết thành trận pháp với chín thi thể Thượng Hoàng, nghênh đón đại quân †ả vệ Thần Sách của Thiên Đình!
Ầm!
Hai bên va chạm, Du Bích Quân nhìn thấy Thiên Đế của thời đại Thượng Hoàng trong lịch sử, thế là không khỏi bật cười, nói:
- Hóa ra là chư vị Thiên Đế đã chết của thời đại Thượng Hoàng! Ngay cả Đại Phạn Thiên Vương Phật cũng bị ta giết, một đám thi thể các ngươi mà cũng dám mơ tưởng ngăn cản được đại quân Thần Sách của ta ư?
Ầm ầm...
Đại quân Ma tộc bao phủ kín từng ngọn núi hệt như thủy triều, tuôn ra từ hai phía của tả vệ Thần Sách. Bạch Cừ Nhi vung kiếm lên, lớn tiếng nói:
- Bày trận! Ngăn cản bọn họ!
La Xu hưng phấn đến mức đỏ cả mặt, cao giọng hét lên cũng với những tướng sĩ Thượng Hoàng khác:
- Tử chiến...
Đại quân hai bên va chạm kịch liệt, vô số Ma Thần với nhục thân khổng lồ và chiến lực kinh người ngay lần va chạm đầu tiên đã khiến ngàn Thần Nhân của Thượng Hoàng bị tổn thất hơn phân nửa!
Tỉnh Ngạn tỏ vẻ thờ ơ, nói nhỏ với cái rương bên cạnh:
- Ngươi đừng chạy theo bọn họ, cứ ở bên cạnh ta là được.
Tỉnh Ngạn vừa dứt lời, đột nhiên một cái đầu lăn đến chân hắn. Hắn sửng sốt, người kia chính là Thân Nhân trẻ tuổi tên La Xu mới nãy.
La Xu trợn trừng mắt, ngơ ngách nhìn bầu trời xanh.
Tinh Ngạn run lên, quay đầu đi:
- Chậc! Vì sao... nước mắt ta không ngừng rơi...
Hắn siết chặt nắm đấm, bốn phía quần ma loạn vũ, khuôn mặt Ma Thần vặn vẹo méo mó.
Tỉnh Ngạn nhìn vào mắt La Xu, đôi mắt trong veo của thiếu niên ấy dần trở nên đục ngầu.
-Ta...
Tỉnh Ngạn khó khăn nuốt nước bọt. Đột nhiên, cái rương rời khỏi hắn, lao vào trong đám quần ma kia.
- Ta không phải thánh nhân!
Tinh Ngạn phẫn nộ hét lên, cái rương đột nhiên mở ra.
Khí thế của Tinh Ngạn bùng nổ, thân hình lơ lửng giữa vô số Ma Thần trong không trung. Hắn bay lên trời, vô số món đồ sưu tập đáng sợ lao ra khỏi cái rương như đại hồng thủy!
Ầm...
Một luồng dao động khủng bố bộc phát, khiến cho vô số Ma Thần người ngã ngựa đổ. Tỉnh Ngạn giống như một Ma Thần đáng sợ nhất, bắt đầu đại khai sát giới! Một ngày sau, Giang Bạch Khuê dẫn theo đại quân đánh tới nơi này, chỉ thấy ngàn dặm xung quanh bị san bằng thành bình địa, đâu đâu cũng có thi thể, tả vệ Thần Sách và Ma tộc U Đô gần như bị giết sạch.
Tinh Ngạn ngồi trên cái rương, bên cạnh là một thiếu nữ với y phục nhuốm máu đang chống kiếm thở dốc, ngoài ra còn có một lão giả mù cô độc đứng bên cạnh thi thể của chính vị hoàng đế.
Thi yêu chín vị Thượng Hoàng đều đã hoàn toàn tử vong, chấp niệm biến mất.
- Ngươi là Tinh Ngạn.
Quốc sư Giang Bạch Khuê thi lễ với Kiếm Thần Thượng Hoàng Bạch Cừ Nhi trước, sau đó thi lễ với Dịch Thạch Sinh, xong xuôi mới bước đến trước mặt Tinh Ngạn, quan sát một lượt rồi nhận ra hắn. Giang Bạch Khuê nói:
- Ngươi giúp đỡ Kiếm Thần Thượng Hoàng tiêu diệt tả vũ Thân Sách sao?
Tỉnh Ngạn đứng lên, cả ngươi tơi tả, đâu đâu cũng là vết thương, thế nhưng quả thật hắn không hề cảm thấy đau đớn gì. Thân thể của hắn chỉ là một khối được lắp ghép lại với nhau, mọi cảm giác đau đớn trên cơ thể đã bị hắn loại bỏ từ lâu.
Trên thực tế, hắn có rất ít cảm xúc của một con người.
Cuối cùng, hai thánh nhân năm trăm năm có một của Diên Khang cũng gặp mặt nhau. Tinh Ngạn ngẩng đầu nhìn Giang Bạch Khuê. Sau khi đánh giá một phen, hắn cảm thấy gương mặt của Giang Bạch Khuê rất đáng ghét, thế nhưng lại có vài phần tương tự với mình, không nói rõ được đáng ghét ở đâu.
Loại cảm xúc chán ghét này xuất phát từ hào quang lý tính và trí tuệ trong mắt Giang Bạch Khuê. Tinh Ngạn cũng có loại hào quang lý tính và trí tuệ này, thế nhưng con đường mà hai lựa chọn để đi lại không hề giống nhau.
- Ngươi tới muộn. Ta đã thay ngươi đánh trận chiến này rồi.
Tinh Ngạn dời tâm mắt, lạnh lùng nói.